Hướng Vãn bảo Trình Tuân nghỉ ngơi trước, còn cô đi mua cơm.
Lúc ra đến cửa, cô quay lại hỏi anh muốn ăn gì, Trình Huân nói anh ăn gì cũng được.
Hướng Vãn đi đến nhà ăn quốc doanh trên đường Dân Giao mua một phần cháo cá ngừ, một phần bắp cải hầm đậu phụ và hai chiếc bánh bao.
Nhà ăn bên đó sẽ tặng món ăn kèm với cháo, Hướng Vạn chọn hai món Trình Tuân thích rồi đem về.
Lúc Hướng Vãn đẩy cửa đi vào, Trình Tuân đang bưng một chậu nước đặt lên bệ chậu, cô đi tới nói: “Không phải em đã bảo anh đừng cử động rồi sao?”
"Không nghiêm trọng đến thế đâu."
"Nếu anh dùng lực thì sẽ chà xát vào vết thương, lỡ vết rộp bị vỡ ra hoặc bị viêm thì sao? Không phải bác sĩ Đường đã nói nếu không chú ý thì sẽ để lại sẹo rồi hả?"
"Được rồi, lần sau anh sẽ cẩn thận." Trình Tuân bảo Hướng Vãn đi rửa tay, sau đó kéo hai chiếc ghế dưới bàn, lấy hộp cơm từ trong túi vải ra: “Hình như chỉ có một đôi đũa.”
Hướng Vãn vảy nước trên tay: “Anh dùng đi, em ăn thìa." Dứt lời, cô khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Không đúng, anh còn phải ăn cháo cơ mà.”
"Hay là dùng chung đi? Nếu em không chê." Trình Tuân ngẩng đầu nhìn Hướng Vãn, chân thành đề nghị với cô, có thể do anh căn bản không nhận ra, hoặc là biết nói như vậy sẽ có chút gượng ép, nhưng anh chỉ muốn xem phản ứng của Hướng Vãn.
Hướng Vãn nhớ lại lần hai người cùng nhau đi gặp ba mẹ anh, cô bảo anh uống nước, nhưng anh vẫn lịch sự tránh mép bình, vậy mà chỉ mới mấy ngày, anh đã trở thành bộ dạng này.
“Anh biết em đang nghĩ gì.” Trình Tuân cười nói: “Lúc đó chúng ta mới quen nhau, còn bây giờ đã là vợ chồng.”
"Là vợ chồng thì không thể chê anh hả?"
"Được chứ, nhưng anh cảm thấy nếu em thực sự chê anh thì em đã không đồng ý gả cho anh rồi."
Hướng Vãn bẻ một nửa chiếc bánh bao đưa cho anh: “Lúc đó thời gian gấp gáp, em cũng hết cách.”
“Là vậy hả.” Trình Tuân múc một thìa cháo cho vào miệng, thấy anh im lặng không nói nữa, Hướng Vãn lại nhìn anh: “Thật ra cũng không hoàn toàn là vậy.”
Trình Tuân nhìn chằm chằm vào mặt cô một lúc, sau đó mỉm cười xoa đầu cô, Hướng Vãn nói: “Anh còn chưa nói cho em biết, sao hôm nay anh lại bị bỏng?”
"Hôm nay bọn anh đi nối dây điện trong nhà ăn, lúc đang ngồi nghỉ thì có một cô lao công ở cabin số 4 làm đổ thùng nước nóng lên bàn trong lúc lau sàn, đúng lúc anh đang ngồi ở bên cạnh, trùng hợp như vậy đấy."
Hướng Vãn: “Thùng nước nóng to như vậy mà bà ấy không thấy hả?”
Trình Tuân thở dài: "Bà ấy cũng là bất cẩn thôi, bà dì từ dưới quê lên, quanh năm làm mấy việc lặt vặt trên tàu, nếu như anh so đo với bà bà ấy thì có lẽ bà ấy sẽ không giữ được công việc của mình nữa." Trình Tuân đứng dậy thu dọn hộp cơm, Hướng Vãn giành thế nào cũng không được: "Thế nên anh nghĩ thôi thì bỏ qua đi, cũng may là nước nóng dội vào lưng anh."
Hướng Vãn cảm thấy thú vị: “Dội vào đâu có khác gì nhau không?”
"Đương nhiên có." Trình Tuân nghĩ, nếu như bị dội lên mặt, anh không thể làm đàn ông nữa thì sao? Nhưng đó không phải là điều mà Hướng Vãn nghĩ đến, cô chỉ cảm thấy khó chịu thay cho Trình Tuân vì vô duyên vô cớ bị thương như vậy.
Cô kiễng chân lên, sờ vào mặt anh: “Không ngờ anh lại khá tốt bụng đấy nhỉ? Trước đây em không nhận ra, vẫn luôn nghĩ anh là kiểu người lạnh lùng."
"Có hả?"
Hướng Vãn dùng một tay áp vào má phải của Trình Tuân, một lúc lâu vẫn không lấy ra.
Đây là lần đầu tiên Trình Tuân được cô đối xử thân mật như vậy, anh cảm thấy rất căng thẳng, toàn bộ sống lưng đều căng cứng.
Nếu không phải trong tay đang cầm đồ thì Trình Huân cảm thấy rất có thể mình sẽ làm gì đó.
"Có mà."
Hướng Vãn xoay người lau bàn, còn Trình Tuân rửa hộp cơm và đũa xong thì đi vào phòng tắm nhìn thử, thấy bên trong có rất nhiều người đang xếp hàng.
Nhà tắm ở nhà khách cũng không hơn gì trong nhà máy, ở đây nam nữ dùng chung, hơn nữa chỉ có ba vòi, nhưng ở đây có rất nhiều nước nóng.
Anh đi vào phòng, mang chậu rửa mặt đến phòng đun nước lấy nửa chậu nước nóng, sau đó lại pha với nước lạnh rồi xách về cho Hướng Vãn.
Hướng Vãn vốn muốn bảo anh tắm rửa trước, nhưng sau đó cô nghĩ lại, anh đang bị thương, tắm xong chỉ có thể ở trong phòng, vậy cô phải làm sao? Vì vậy cô quyết định tắm trước, cô bảo Trình Tuân ở bên ngoài đợi một lát, Trình Tuân cũng ngoan ngoãn làm theo.
Một lúc sau, khi đến lượt Trình Tuân tắm, anh nói với Hướng Vãn rằng anh không ngại cô ở trong phòng, nhưng Hướng Vãn lại làm như không nghe thấy, nhất quyết muốn đi ra ngoài.
Trình Tuân nắm lấy cánh tay cô, nghiêm túc nói: “Hướng Vãn, anh thật sự không sợ bị em nhìn, hơn nữa, khụ khụ, chúng ta, khụ khụ, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với cơ thể của nhau, em cứ đối mặt với anh trước đi, được không?
Trình Tuân không phủ nhận, khi nói ra lời này, ngoài có chút ngượng ngùng ra thì anh càng thấy hưng phấn hơn, thậm chí còn có hơi háo hức, giống như hồi nhỏ háo hức khoe đồ chơi yêu thích của mình với bạn bè vậy, hoặc là nói cấp bách hơn thế.
Hướng Vãn nghĩ, cô ở lại đây cũng chẳng có việc gì làm, như vậy thì ngượng ngùng quá.
"Em ra ngoài đi dạo, anh tự tắm đi, nhớ vắt khăn cho khô, đừng tạt nước lên lưng, quần áo thì để đấy em giặt."
Bàn tay Trình Tuân đặt trên cánh tay Hướng Vãn từ từ trượt xuống, anh quay người lại, chậm rãi cởi cúc áo.
Hướng Vãn hỏi có phải anh đang tức giận không?
Tất nhiên là có một chút.
Nhưng Trình Tuân không chịu thừa nhận: "Không có, em đi đi, nhớ về sớm."
Ánh trăng bên ngoài rất đẹp, Hướng Vãn đếm thời gian, đi trên con phố đông đúc hơn bốn mươi phút.
Lúc cô quay lại, Trình Tuân đã nằm trên giường, thấy anh nhắm mắt thở đều, Hướng Vãn tưởng anh đã ngủ nên nhẹ nhàng kéo chiếc ghế trước bàn làm việc ra, muốn tựa vào đó ngủ qua đêm.