Một lúc sau, Hướng Vãn nghe được một giọng nói rất nhẹ nhàng từ phía sau.
"Hướng Vãn, lại đây."
"Anh vẫn chưa ngủ hả?"
"Lại đây."
Hướng Vạn đi tới, Trình Tuân vỗ vỗ mép giường: "Nằm xuống đi, chúng ta nói chuyện một lát." Hướng Vạn cởi áo khoác, nằm xuống gối giống như anh, giường rất hẹp, hai đầu khó tránh khỏi áp sát vào nhau.
Hướng Vãn nói: “Trình Tuân, nhà máy của chúng ta lại có thêm hai người nữa được vào đại học rồi.”
Trình Tuân: “Hâm mộ hả?”
Hướng Vãn "ừ" một tiếng: "Còn anh thì sao, em nhớ anh từng nói với em rằng anh rất thích thiên văn, nếu như cả đời này không thể thực hiện được lý tưởng thì anh có hối hận không?"
"Chắc là có, nhưng sao có thể tồn tại một cuộc sống không có điều gì tiếc nuối được? Sau khi nhà anh xảy ra chuyện, anh và Trình Nghiên cũng bị đưa về nông thôn.
Lúc đó, gia đình bốn người bon anh sống trong căn nhà cỏ khô của tổ sản xuất.
Cha anh và Trình Nghiên chịu trách nhiệm chăn gia súc và cừu cho đội sản xuất, còn anh và mẹ anh theo dân làng đi làm công việc đồng áng." Trình Tuân đặt tay ra sau đầu Hướng Vãn: "Lúc đó, anh thực sự nghĩ rằng mình sẽ phải làm nông dân suốt đời, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời..."
Hướng Vãn cười ngắt lời anh: “Sau đó cưới một bà di xinh đẹp rồi sinh mấy đứa con.”
Trình Tuân nhéo tai cô, hỏi: “Em học mấy thứ vớ vẩn này ở đâu thế?”
“Em đọc một cuốn tiểu thuyết Thiểm Tây, đàn ông ở đó gọi vợ mình là bà di.”
“Ồ." Trình Tuân gật đầu: “Bà di của anh khá xinh đẹp, còn con thì không biết lúc nào mới ai ôi đau đau…” Trình Tuân xoa xoa cổ tay đỏ bừng bị Hướng Vãn véo: “Không biết khi nào mới có thể...!Anh vừa nói đến đâu rồi nhỉ? À làm nông dân.
Hướng Vãn, anh thề là anh không có ý coi thường họ, nhưng nếu bảo anh đi cày đất cho bọn họ cả đời thì anh...!Trong khoảng thời gian đó anh cảm thấy rất chán nản, nhưng không lâu sau, một trong mấy bệnh nhân cũ của mẹ anh đã đến gặp ba mẹ anh, nói rằng nhà máy chúng ta đang tuyển công nhân và bảo anh với Trình Nghiên đến thử xem."
Hướng Vãn nghiêng đầu hỏi: “Em trai anh không thi qua hả?”
“Không phải, nó không chịu thi, nó bảo nó còn chưa chăn cừu đủ.”
Hướng Vãn bật cười: “Em trai anh thú vị thật.”
"Nó bị ba anh đánh cho một trận.
Sau đó, có một người họ hàng ở sông Hoài Hà viết thư hỏi thằng bé có muốn đến làm kiểm lâm ở đó không.
Trình Nghiên không cần suy nghĩ liền đồng ý, Hướng Vãn." Trình Tuân vuốt tóc cô: "Anh kể cho em nghe mấy chuyện này là muốn nói rằng chúng ta không bao giờ có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra vào ngày mai.
Bây giờ chúng ta có thể không có cơ hội vào đại học, nhưng nhỡ đâu năm sau hoặc năm sau nữa, kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được tổ chức lại thì sao? Không phải chúng ta đã hoàn toàn hết cơ hội?"
“Trình Tuân”, Hướng Vãn nắm lấy ngón tay của anh, siết chặt: "Nghe anh nói, em cảm thấy cuộc đời này tràn đầy hy vọng hơn rồi… Lưng anh còn đau không?”
Chủ đề thay đổi nhanh đến mức khiến Trình Tuân sửng sốt: “Không đau nữa.” Anh mỉm cười, chậm rãi nghiêng đầu về phía Hướng Vãn.
Đúng lúc anh đang định xoa trán cô thì cô vùi mặt vào trong chăn, thấy vậy anh liên tục dụi đầu vào tóc và tai cô.
Hướng Vãn bị anh cọ đến ngứa ngáy, cô nói nhỏ: “Anh làm gì vậy?”
Trình Huân không trả lời, chỉ đặt môi lên vùng da hở phía sau tai cô.
Hướng Vãn cảm giác nơi đó đột nhiên trở nên nóng ẩm, trong cơn hoảng loạn, cô ôm chặt lấy vỏ gối, tim đập càng lúc càng nhanh, nếu chỉ như thế này thì cô có thể chịu đựng được, nhưng Trình Tuân lại đưa môi lên cổ cô, lần này Hướng Vãn cảm thấy có hơi ươn ướt, cô biết chắc chắn không phải do hơi thở của Trình Tuân gây ra, mà là...!Cơ thể cô khẽ run lên, cô đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, vuốt lại tóc, nói: "Không còn sớm nữa, anh nghỉ ngơi đi." Nói xong, cô đang muốn rời khỏi giường thì Trình Tuân lại nắm lấy cánh tay cô: "Chỉ có mỗi cái giường này thôi, em định ngủ ở đâu?"
Hướng Vãn nói mình có thể ngồi trên ghế ngủ, nhưng ánh mắt của Trình Tuân vẫn dán chặt vào người cô, Hướng Vãn có cảm giác như tay chân bị mắc kẹt, không thể cử động được, cô mím môi giải thích: “Giường hẹp quá, trên người anh lại có vết thương, nếu vết phồng rộp vỡ ra thì chẳng phải sẽ rất phiền toái sao?" Cô sờ đầu Trình Tuân, dỗ dành anh như dỗ một đứa trẻ: “Thế nên anh phải nghe lời, đúng không nào?”
Trong lòng Trình Tuân chợt dịu lại, anh nắm tay Hướng Vãn để ở dưới cằm: “Hướng Vãn, trước đây en đã từng nói như thế này với ai chưa?”
Hướng Vãn không biết tại sao anh lại hỏi như vậy, liền thành thật nói: “Có em trai của em, hồi nhỏ nó thường xuyên biếng ăn, nhưng tính kiên nhẫn của em không kéo dài được lâu, nếu nó vẫn không chịu nghe thì em sẽ dùng tay."
"Đánh nó hả?"
Hướng Vãn xắn tay áo lên: “Không thì sao? Đàn ông con trai ấy mà, không thể chiều thành quen được.” Khi nói ra bốn chữ "đàn ông con trai" cô nhấn rất mạnh, như đang nói với Trình Tuân, nếu anh không nghe lời thì sẽ chịu chung số phận giống như Hướng Đông.
Trình Tuân bật cười, anh thực sự muốn bảo Hướng Vãn hãy nhìn vào gương xem cô đã dùng biểu cảm và giọng điệu như thế nào khi nói những lời này.
Ban đầu Hướng Vãn nằm ngửa trên ghế ngủ, nhưng sau đó cô cảm thấy không thoải mái nên lại nằm xuống bàn.
Trong lúc mơ màng, cô cảm thấy có người vỗ lưng mình, Hướng Vãn nhìn đồng hồ, thấy vẫn chưa đến một giờ sáng, cô nói: “Đêm khuya rồi, anh không ngủ đi còn muốn làm gì?”
Trình Tuân chỉ về phía sau: “Em lên giường ngủ.” Thấy Hướng Vãn lại muốn tranh cãi, Trình Tuân liền cúi người bế cô lên: “Ngày mai anh không phải đi làm nên có thể ngủ bù.
Ngày mai em phải đi làm, không ngủ đàng hoàng thì sao có sức mà làm việc?" Hướng Vãn thực sự quá buồn ngủ nên chỉ mở miệng nhưng không nói gì.
Trình Tuân vừa đặt cô lên giường, cô liền xoay người ngủ thiếp đi.