Thập Niên 70 Cuộc Sống Ngọt Ngào


Buổi sáng khi cô tỉnh dậy, Trình Tuân không còn ở trong phòng, Hướng Vãn mơ màng ngồi dậy khỏi giường, dụi dụi mắt, mang dép vào.

Lúc này, cửa bị đẩy ra, Trình Tuân một tay cầm một cái bánh lớn, một tay xách túi quẩy bước vào, Hướng Vãn hỏi anh sao lại dậy sớm như vậy, Trình Tuân bảo anh quen rồi rồi.

Nghe vậy, Hướng Vãn dùng dây chun buộc lại tóc, sau đó đi tới vỗ nhẹ vào cánh tay anh.

Trình Tuân quay đầu nhìn cô: "Sao vậy?"

Hướng Vãn nói: "Cho em xem lưng của anh."

Trình Tuân dùng hai tay vén áo lên: “Xem đi.” Do dáng người anh quá cao nên Hướng Vãn nói không nhìn rõ, vì vậy Trình Tuân lại cúi người đặt hai tay lên đầu gối.

Thấy Hướng Vãn nhìn một lúc lâu vẫn không lên tiếng, anh nói: "Có phải lưng anh đẹp lắm không?" Hướng Vãn dùng sức đẩy anh một cái rồi quay người đi.

Trình Tuân bỏ áo xuống: “Em vẫn chưa nói cho anh biết lưng anh thế nào mà?”

Hướng Vãn không để ý đến anh, cô cầm khăn tắm và bàn chải đánh răng đi vào phòng chứa nước, nhưng trong lúc ăn, cô lại hỏi Trình Tuân có đau không, bảo anh đừng nhịn, nếu như đau ở đâu thì phải bôi thuốc, không thì sẽ nhiễm trùng.


Trình Tuân nói anh thực sự không đau.

Ăn sáng xong, Hướng Vãn đi làm, trước khi rời đi, cô dặn dò Trình Tuân phải ở trong phòng, không được chạy lung tung.

Hai ngày nữa là đến ngày đầu năm mới nên liên đoàn lao động đã phát cho mỗi nhân viên một phiếu mua hàng trị giá sáu mươi nhân dân tệ của cửa hàng tạp hóa.

Vì Trình Tuân không có ở nhà máy nên liên đoàn lao động đã giao phần của Trình Tuân cho Hướng Vãn.

------------

Buổi chiều Hướng Vãn xuống tàu sớm, xin tổ trưởng cho nghỉ, sau đó cầm phiếu cung cấp đến cửa hàng bách hóa, xà phòng và dầu gội ở nhà đã sắp hết.

Ngoài ra, cô còn muốn mua cho ba mình một ít trà, một đôi giày giải phóng, tốt nhất là nên mua thêm một bộ quần áo mùa thu.

Trương Chính Dân đừng nói đến áo khoác, ngay cả hai chiếc quần lót mặc xuân hạ thu đông của ông cũng đã được vá lại rất nhiều năm.

Lúc Hướng Vãn xách đồ về nhà, Chu Tâm Ninh cũng có mặt ở đó, đã mấy ngày Hướng Vãn không về, cô ta cũng không biết có phải là do mình hay không, Chu Tâm Ninh cảm thấy có hơi xấu hổ, nhưng Hướng Vạn vẫn bình tĩnh gọi cô ta một tiếng chị dâu.

Chu Tâm Ninh nói: "Em gái, thật ra bọn chị cũng không có ý đuổi em đi đâu, chị chỉ là lo lắng đứa nhỏ ra ngoài sẽ không đủ chỗ ở."

Hướng Vãn bảo rằng cô hiểu và nói sẽ tìm nơi ở trong thời gian sớm nhất.

“Không, không, không,” Chu Tâm Ninh liên tục xua tay: “Không cần gấp như vậy, đợi khi nào đứa trẻ trào đời rồi chuyển đi cũng không muộn.” Hướng Vãn mỉm cười với cô ta, sau đó đến ngồi cạnh ba mẹ mình.

Cô lấy giày và quần áo mua cho Trương Chính Dân từ trong túi ra và giục ông mặc thử.

Trương Chính Dân cười tươi như hoa, liên tục nói rằng ông đã nuôi được một đứa con gái ngoan.

Chu Tâm Ninh nhìn vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên của Hướng Vãn, cảm giác tội lỗi vừa nảy sinh đã được thay thế bằng sự tức giận, thực ra cô ta biết rất rõ, những mâu thuẫn trước đây của cô ta và Hướng Vãn đều không phải vì Hướng Vãn có lỗi, mà là vì tâm lý nào đó mà ngay cả bản thân cô ta cũng không muốn thừa nhận.


Ghen tỵ!

Điều khiến cô ta khó buông bỏ hơn chính là thái độ của Hướng Vãn mỗi lần đối mặt với sự khiêu khích của cô ta, nếu như cô ra mặt cãi nhau một trận với cô ta, hoặc mắng cô ta bằng vài lời khó khó nghe thì không sao, nhưng lần nào cô cũng chỉ tỏ ra thờ ơ không mắng cũng không ầm ĩ, nên làm cái gì thì làm cái đó như thể cô không bị ảnh hưởng gì cả, Hướng Vãn dường như đang nói với Chu Tâm Ninh bằng những hành động thiết thực rằng: Chúng ta không phải cùng một loại người.

Bên kia Hướng Vãn đang vui vẻ trò chuyện với ba mẹ thì bên này Chu Tâm Ninh đóng sầm cửa phòng ngủ lại, Trương Chính Dân vỗ nhẹ vào vai Hướng Vãn, bảo cô đừng quan tâm.

Không dễ gì con gái mới về nhà một chuyến, Tô Tuyết Mai định sẽ làm hoành thánh cho bữa tối, còn hỏi sao Trình Tuân không đi cùng cô, nhưng Hướng Vãn bảo mẹ không cần làm, cô ngồi một lúc rồi sẽ đi.

Tô Tuyết Mai khó hiểu hỏi tại sao cô lại gấp gáp như vậy, ban đầu Hướng Vãn không muốn nói ra, nhưng ba mẹ cô đều nhìn chằm chằm vào cô, nên cô đành phải nói sự thật.

"Hả?" Tô Tuyết Mai kinh ngạc hỏi: "Sao lại để bị bỏng như vậy? Có nghiêm trọng không?"

“Không nghiêm trọng lắm, nhưng nếu không chú ý thì có thể khiến vết thương bị nhiễm trùng.”

Trương Chính Dân nói: "Vậy bây giờ tiểu Trình sống ở đâu? Vẫn ở trong kí túc xá hả?"

“Không ạ, bây giờ anh ấy đang ở nhà khách trong nhà máy, lãnh đạo cho anh ấy nghỉ phép mấy ngày để hồi phục vết thương trước khi quay lại làm việc.”

Trương Chính Dân gật đầu: "Lãnh đạo của con tốt đấy.

Thế này đi Hướng Vãn, con cứ ở lại nhà một đêm, lát nữa ba sẽ đi đến phố Đông.

Ở đó có một bác sĩ đông y già phối thuốc chữa bỏng rất giỏi.


Hồi nhỏ anh con bị bỏng nước sôi, dùng thuốc của ông ấy xong là không hề để lại một vết sẹo nào cả."

Tô Tuyết Mai cũng phụ họa theo, bảo Hướng Vãn ngày mai lấy thuốc xong rồi hẵng đi.

Ba mẹ cô đã nói đến vậy rồi, Hướng Vãn cảm thấy nếu cô nhất quyết muốn rời đi thì giống như cô không thể sống thiếu Trình Tuân vậy, nhưng lúc chia tay vào buổi trưa, Trình Tuân đã nói rằng anh sẽ đợi cô về ăn tối, nếu cô không về thì Trình Tuân có tiếp tục đợi không?

“Con ra ngoài gọi điện thoại đã.”

Tô Tuyết Mai cảm thấy con gái mình có hơi làm quá, cô về nhà ba mẹ đẻ chứ đâu có đi đâu khác.

Tách nhau ra một lúc thôi mà cũng phải gọi điện thoại làm gì? Khi bà đang định nói với Hướng Vãn thì bị Trương Chính Dân kéo lại, ông nói nhỏ rằng không cần quản chuyện của con cái, ai mà chẳng có thời trẻ.

Điện thoại công cộng gần nhất ở trong một cửa hàng quốc doanh trên đường Kiến Chương, Hướng Vãn phải băng qua hai con đường mới đến được đó, khi cô thở hổn hển chạy tới nơi thì phát hiện bên ngoài có mấy người đang đợi.

Cô đứng dưới mái hiên, lấy trong túi ra một tờ giấy, may là cô đã ghi lại số điện thoại của quầy lễ tân nhà khách, nếu không thì cô cũng không biết phải làm sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận