Thập Niên 70 Cuộc Sống Ngọt Ngào


Mãi đến khi trời tối mới đến lượt Hướng Vãn, cô bước vào cửa hàng, nhấc điện thoại và bấm số.

Nhân viên lễ tân ở đầu bên kia chào và hỏi cô muốn đặt phòng phải không.

Hướng Vãn nói cô muốn tìm Trình Tuân, phiền đối phương gọi anh giúp mình.

Vừa nói xong, cô đã nghe thấy người phục vụ hét to tên Trình Tuân.

Một lúc sau, giọng nói của Trình Tuân vang lên qua ống nghe: “Hướng Vãn?”

“Anh không ở trong phòng hả?”

"Anh đang ở ngoài cổng, đợi em."

Hướng Vãn bỗng khựng lại, một tay cầm ống nghe, một tay vặn xoắn dây điện thoại, nói: “Tối nay em không về đâu, có chút chuyện.”

Trình Tuân "ồ" một tiếng, giọng điệu có hơi thất vọng: "Không sao, em ăn cơm chưa?"

Hướng Vãn nói lát nữa cô sẽ về nhà ăn cơm: “Còn anh định ăn thế nào? Đừng đi quá xa, cũng không được đạp xe đạp, không được ăn đồ cay, ban đêm có lật người cũng đừng ép xuống lưng.” Thấy đầu bên kia chỉ đáp lại cô bằng một tràng cười lớn, Hướng Vãn hỏi: “Anh nhớ chưa đó?”


Trình Tuân nói anh nhớ rồi, sau đó anh lại hỏi Hướng Vãn đi đâu gọi điện thoại, có xa nhà không.

Hướng Vãn nói rằng không xa, chạy bộ hai mươi phút là tới.

"Vậy em về sớm đi, nhớ phải đi đường chính."

Khi Hướng Vãn đặt điện thoại xuống và quay người lại thì thấy người bán hàng đứng sau quầy nhìn cô chằm chằm.

Hướng Vãn hỏi anh ta bao nhiêu tiền, người đàn ông bảo cô xem giờ.

Hướng Vãn nói: “Ba phút hai mươi tám giây.”

“Hai hào bảy xu.”

Hướng Vãn móc trong túi ra ba hào đưa cho anh ta, người bán hàng lại hỏi: “Gọi điện cho người yêu à?” Hướng Vãn cảm thấy người đàn ông này có hơi kỳ quái, nên chỉ thờ ơ "ừ” một tiếng và không nói thêm gì nữa.

“Tiền thừa.” Người bán hàng vỗ nhẹ vào quầy kính, lấy trong ngăn kéo ra ba xu, thay vì dùng tay kẹp lại đưa cho Hướng Vãn thì gã lại đặt vào lòng bàn tay, bảo Hướng Vãn tự lấy.

Nếu như chỉ có vậy thì không sao, nhưng gã còn nhìn Hướng Vãn với ánh mắt rất phù phiếm và tục tĩu, như thể cô vừa làm chuyện gì xấu, mặc dù rõ ràng cô chỉ gọi cho Trình Tuân mà thôi.

Hướng Vãn có thể không cần tiền, nhưng cô nuốt không trôi cục tức này.

Cô nhìn nam nhân viên bán hàng kia, sau đó chậm rãi nói: “Ngoại hình của anh quả nhiên rất hợp với tâm hồn của anh.”

Người bán hàng hỏi: “Ý cô là gì?”

Hướng Vãn ngó xung quanh rồi mới nhìn thẳng vào mặt anh ta: "Xấu không phải lỗi của anh, nhưng để cái xấu của anh làm kinh tởm người khác là anh không đúng." Mấy khách hàng mua sắm gần đó nghe thấy Hướng Vãn nói như vậy thì lần lượt nhìn về phía bên này, người bán hàng tức đến đỏ bừng mặt, chỉ vào Hướng Vãn nhưng không nói được câu nào.

Hướng Vãn sải bước ra khỏi cửa hàng, cảm thấy rất vui vẻ.

Mỗi lần như thế này, cô đều cảm thấy bản thân may mắn khi gặp được Trình Tuân, Trình Tuân có giáo dưỡng biết bao, anh chưa bao giờ làm những chuyện ghê tởm như vậy, Trình Tuân cao biết bao, gầy biết bao, sạch sẽ biết bao...

Hướng Vãn cảm thấy mặt và cổ mình có hơi nóng, cô ngẩng đầu lên cười ngốc nghếch nhìn trăng.

Cùng lúc đó, Trình Tuân cũng đang ngồi dưới giàn nho trong sân ngắm trăng, bên cạnh anh là đồng nghiệp Trương Tiểu Đào, hai người vào nhà máy cùng một thời điểm, khi đó không có thầy nào chịu nhận bọn họ làm đồ đệ, Trình Tuân là vì hoàn cảnh gia đình, còn Trương Tiểu Đào là vì quá ngốc.

Không có ai dạy nên anh đành phải tự mình học, Trình Tuân đã mượn sách về kỹ thuật điện và tự học tất cả các khóa học từ cơ bản đến nâng cao trong vòng một năm.


Có một lần bão lớn, trạm điện của một con tàu nào đó gặp sự cố, rất nhiều bậc thầy trong nghề đã phải bó tay, bởi vì con tàu đó do Liên Xô đóng nên họ không hiểu tiếng Nga cũng như không hiểu sơ đồ mạch điện phức tạp.

Cuối cùng vẫn là Trình Tuân kiểm tra tất cả các dòng điện theo hướng dẫn và bản vẽ, dần dần tìm ra được nguyên nhân.

Từ đó trở đi, cuối cùng Trình Tuân cũng có sư phụ, nhưng Trương Tiểu Đào vẫn không có ai nhận đào tạo.

Trình Tuân nói với Trương Tiểu Đào rằng nếu anh ta không chê thì anh sẽ dạy cho anh ta.

Trương Tiểu Đào cũng rất thành thật, mở miệng liền gọi Trình Tuân là sư phụ.

Trình Tuân nói rằng nếu anh ta còn gọi mình như vậy nữa thì miễn dạy.

Hôm nay Trình Tuân không ra ngoài mua đồ ăn là do Trương Tiểu Đào đã mang cho anh một bát mì thịt bò.

Chú của anh ta là người quản lý nhà ăn, mì thịt bò vốn là nấu cho lãnh đạo ăn, nhưng Trương Tiểu Đào đã cầu xin chú mình giấu cho một bát, ngoài ra anh ta còn mang đến cho Trình Tuân một túi hồng.

"Chiều nay công đoạn mình xét thưởng chuyên cần cuối năm đấy.

Trình Tuân cậu lấy được hết luôn." Mỗi công đoạn của nhà máy sẽ có một bộ phận hậu cần.

Tiền thưởng cuối năm được xác định thông qua cuộc họp của các bộ phận.

Mỗi người năm tệ một tháng, nếu ai nghỉ làm hoặc mắc lỗi trong công việc thì sẽ bị trừ một phần.

Trình Tuân hỏi Trương Tiểu Đào: "Anh lấy được mấy tháng?"


Trương Tiểu Đào nói: “Mười tháng, tôi đã xin nghỉ phép năm lần.”

Trình Tuân thắc mắc: “Sao lại nghỉ phép nhiều như vậy?”

Trương Tiểu Đào cúi đầu: "Về thăm vợ, cô ấy ở Nam Áo.

Lúc chưa kết hôn thì cứ nghĩ đây chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng đến khi kết hôn rồi tách ra thì mới thấy..." Trương Tiểu Đào thở dài "Khó chịu thật."

"Tại sao?" Trình Tuân nhìn Trương Tiểu Đào, muốn hỏi anh ta tại sao lại cảm thấy khó chịu, nhưng rất may là kịp thời nuốt lại lời.

Anh đại khái có thể đoán được Trương Tiểu Đào cảm thấy khó chịu là có ý gì.

Nhưng vẻ bối rối thoáng qua trên mặt Trình Tuân đã lọt vào mắt Trương Tiểu Đào: “Trình Tuân, bây giờ cậu không cảm thấy khó chịu chút nào khi phải xa người yêu sao?”

Trình Tuân nói: “Không có.” Mặc dù mỗi lần anh đều cảm thấy rất không nỡ xa Hướng Vãn, nhưng anh cũng không có cảm thấy khó chịu.

Trương Tiểu Đào mỉm cười đấm vào vai Trình Tuân: "Nói dối...!Năm nay tôi sẽ được xét lên bậc 4, đợi vết thương của cậu lành rồi thì phải giúp tôi đó.

Vợ tôi đang mang thai, tương lai sẽ cần nhiều tiền hơn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận