Trình Tuân: “Mấy hôm nữa lên tàu, em sẽ hướng dẫn cho anh tất cả những việc cần làm và viết ra cho anh những câu hỏi mà sư phụ hỏi hàng năm, như vậy anh nghĩ mình có thể vượt qua được không?"
Trương Tiểu Đào lớn tiếng nói có thể.
"Vậy năm nay anh sẽ làm ba hả?"
Trương Tiểu Đào ngửa đầu nhìn trời: "Mỗi tháng chỉ được lấy bốn cái đó, làm sao mà đủ? Có một lần bọn tôi không nhịn được, thế là cô ấy mang thai."
Trình Tuân nói thầm trong lòng, Trương Tiểu Đào, anh thật không biết xấu hổ, có chuyện này mà cũng nhịn không được, chẳng trách thi không nổi lên cấp bốn.
"Trình Tuân, cậu có đủ không?"
"Cái gì?" Trình Tuân nhìn Trương Tiểu Đào: "Buồn ngủ chết mất, anh mau quay về đi."
-----
Hướng Vãn gặp lại Trình Tuân là vào buổi tối ngày hôm sau, khi cô đạp xe đến nhà khách thì trời đã tối.
Trình Tuân hỏi cô sao buổi trưa không tới, Hướng Vãn nói rằng buổi trưa bọn họ phải tăng ca nên ăn trưa trên tàu luôn.
“Làm gì mà phải vội vàng thế?”
“Tết nguyên đán được nghỉ một ngày, nhưng mấy dây cáp trong cabin cứu hỏa vẫn chưa được thay xong.” Hướng Vãn lấy hộp cơm từ trong túi lưới ra, nói: “Em lấy cho anh một ít đồ ăn ở trong căng tin."
Trình Tuân vuốt sợi tóc trước trán Hướng Vãn: "Sao em ra nhiều mồ hôi thế? Do đạp xe hả?"
"Không phải, em với Khương Huệ Như đến nhà tắm tắm rửa, tóc vẫn chưa khô." Nói xong, Hướng Vãn ngồi xuống giường, nghĩ đến Tạ Hiểu Hàm.
Trình Tuân kéo ghế ra, quay đầu nhìn Hướng Vãn, hỏi sao cô không qua ăn cơm, Hướng Vãn nói cô đã ăn rồi.
Hôm nay trong nhà tắm không có nhiều người, chỉ có sáu bảy công nhân nữ.
Hướng Vãn và Khương Huệ Như vẫn như thường lệ trốn trong góc, còn Tạ Hiểu Hàm và mấy cô gái trong cơ quan đứng dưới dãy vòi ở phía đối diện.
Trong lúc tắm, Khương Huệ Như bảo Hướng Vãn nhìn Tạ Hiểu Hàm.
Hướng Vãn cảm thấy buồn cười, đều là phụ nữ với nhau, sao phải đi nhìn người ta? Nhưng đột nhiên cô nghĩ tới điều gì đó, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Hơi nước tạo thành một tấm chắn mờ ảo ở giữa phòng tắm, ban đầu Hướng Vãn không nhìn thấy gì, bởi vì Tạ Hiểu Hàm đang nghiêng người, cô chỉ nghĩ rằng dáng người của Hiểu Hàm mảnh khảnh trông rất đẹp, không giống như cô, luôn bị người ta nói này nói nọ.
Nhưng khi Tạ Hiểu Hàm từ từ quay người lại, Hướng Vãn lập tức sững sờ, nhưng cô cũng không để biểu hiện không phù hợp này kéo dài lâu.
Một người phụ nữ lớn tuổi trong cơ quan nói đùa với Tạ Hiểu Hàm: "Tiểu Tạ, sau này bảo tiểu Lý nhà cô dịu dàng một chút, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, mặc dù hai người vừa mới kết hôn, đang trong thời điểm mật pha dầu, nhưng cơ thể con gái vốn mỏng manh, sao có thể xuống tay mạnh như vậy được?”
“Sao chị biết được thứ người ta xuống là tay?” Tạ Hiểu Hàn xấu hổ cúi đầu nói, trên người cô ta toàn là vết sẹo.
Khương Huệ Như ghé vào tai Hướng Vãn, nói nhỏ: “Chị Hoàng nói xuống tay là đang giữ thể diện cho cô ta đó, chẳng lẽ lại nói thẳng ra là dùng...!Cái đứa này cũng thật là, trên người đã như vậy còn đến đây tắm, đến lúc đó cũng không biết bị đồn ra thành cái gì nữa."
Lúc này, một người trong đó ném chủ đề sang Hướng Vãn: "Không phải tiểu Hướng cũng vừa mới kết hôn sao? Này, tiểu Hướng, tiểu Trình nhà cô có bạo như vậy không?"
Nếu Hướng Vãn biết sẽ xảy ra tình huống như thế này thì hôm nay có chết cô cũng không đến đây, nhưng trước sự trêu chọc của người khác, cô không thể nào hoàn toàn im lặng được.
Có đáp lại "có" một tiếng lấy lệ, sau đó không nói gì nữa, tránh cho người khác tưởng tượng lung tung.
Nhưng không ngờ Khương Huệ Như lại đứng dậy nói: “Tiểu Trình nào có bạo như vậy, người ta thương vợ muốn chết có được không? Mấy cô không biết đấy thôi, tiểu Trình cưng chiều tiểu Hướng lắm, hai vợ chồng người ta ngọt ngào vô cùng."
"Này, cô nói chúng tôi không biết, vậy sao cô biết? Chẳng lẽ cô suốt ngày theo dõi vợ chồng nhà người ta hả?"
"Tôi là người làm mai cho bọn họ, đương nhiên tôi phải biết."
“Bản thân cô cũng chưa có đàn ông mà còn làm mai cho người khác cơ à?”
Khương Huệ Như hất tóc lên: “Tôi không có đàn ông thì sao? Không có đàn ông thì không được thành toàn thành đôi cho người khác à? Này, chẳng qua là chị đây không thèm tìm thôi chứ đàn ông muốn trèo lên giường của chị đây còn xếp thành hàng đấy, chị đây chê bọn họ hôi thôi.”
Mấy công nhân nữ lập tức bật cười ha ha, bọn họ chỉ vào Khương Huệ Như bảo cô ấy nói khoác.
Sau khi tắm rửa xong, mấy cô gái cùng nhau vào phòng thay đồ.
Hướng Vãn quan sát Tạ Hiểu Hàm, thấy cô ta cũng không có vẻ như không vui.
Mặc quần áo xong, cô ta còn cầm một lọ kem đến trước mặt Hướng Vãn, bảo cô dùng thử.
Hướng Vãn từ chối, thế là Tạ Hiểu Hàm dùng tay bóp một ít bôi lên mặt và trán của Hướng Vãn.
Chính vì một hành động thân thiện nhỏ nhặt như vậy mà Hướng Vãn đã quyết định làm chút gì đó.
Sau khi ra khỏi nhà tắm, Hướng Vãn kéo Tạ Hiểu Hàm lại, nói rằng có chuyện muốn nói với cô ta, vậy nên hai cô gái cố ý đi phía sau.
"Hiểu Hàm." Hướng Vãn hiểu rõ nguyên tắc không nên nói quá sâu với người quen biết sơ, vì vậy cô cẩn thận cân nhắc lời nói của mình: "Thật ra, phụ nữ chúng ta luôn là người yếu thế trong hôn nhân, nhưng chúng ta cũng không thể cứ chấp nhận mọi chuyện được, nếu có chỗ nào miễn cưỡng thì phải lên tiếng, bởi vì cơ thể mình là của mình, đừng mong đợi người khác sẽ quý trọng."
"Ý cô là gì?" Tạ Hiểu Hàm nhướng mày nhìn Hướng Vãn: "Có phải cô cảm thấy anh ấy đối xử với tôi không tốt không?"
Hướng Vãn nói không phải, cô chỉ đang bày tỏ ý kiến của mình.
Nếu có xúc phạm Tạ Hiểu Hàm thì mong cô ta đừng để bụng.
"Cô cũng như bọn họ, bớt nhiều chuyện đi." Tạ Hiểu Hàm để lại lời này, sau đó hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Hướng Vãn nghĩ, Tạ Hiểu Hàm quả thực là một cô gái không có quá nhiều bụng dạ, vui hay không vui đều viết trên mặt, nếu Lý Thừa Phong đối xử tệ bạc với một cô gái như thế này, vậy thì cậu ta còn không bằng cả một tên cặn bã.