Trình Tuân ngơ ngác ăn xong, sau đó đem hộp cơm đi ra ngoài rửa sạch.
Anh còn rửa luôn mấy quả hồng hôm qua Trương Tiểu Đào mang đến bằng nước ấm rồi ngồi xuống bên cạnh Hướng Vãn, bảo cô ăn.
“Trình Tuân.” Hướng Vãn cầm lấy quả hồng: “Em có hai chuyện muốn nói với anh.”
Trình Tuân hỏi: “Là chuyện tốt hay chuyện xấu?”
"Đương nhiên là chuyện tốt, chuyện đầu tiên là bộ phận nhà máy đã thông báo rằng tuần sau chúng ta có thể qua đó chọn tầng, chúng ta sắp lấy được nhà rồi.
Chuyện thứ hai là Tạ Hiểu Hàm phải đi học đại học nên em sẽ làm thay công việc của cô ấy ở bộ phận phát thanh.”
Trình Tuân sờ đầu cô, hỏi: "Vậy em còn làm việc ở tổ bảo trì không?"
“Có chứ” Hướng Vãn nói: “Chỉ cần mỗi tối trước khi tan làm đến phòng phát thanh đọc bản thảo nửa tiếng là được, sẽ không làm trì hoãn công việc của em ở tổ bảo trì, mỗi tháng còn có thể nhận được thêm ba tệ, là thầy tiến cử em với liên đoàn lao động đó, em thật sự rất cảm ơn thầy ấy." Tay Trình Tuân vẫn đang đặt trên tóc cô, vuốt qua vuốt lại, khi nghe Hướng Vãn nhắc tới Tả Thu Minh, anh đột nhiên ngây người, sau đó lại thu tay lại, ngả người ra phía sau.
Hướng Vãn kêu lên một tiếng, đẩy chân anh, nói: "Trình Tuân, đứng dậy, cẩn thận lưng."
“Không sao đâu.” Trình Tuân lấy tay che mắt, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong lòng.
Hướng Vãn: “Anh mệt lắm hả?”
Trình Tuân lắc đầu: "Tại sao ông ấy lại đối tốt với em như vậy?"
“A?" Hướng Vãn giật mình, hỏi: “Anh đang nói đến thầy Tả sao? Anh quên rồi hả? Em là học trò của thầy ấy mà, à đúng rồi.” Hướng Vãn đứng dậy, lấy từ trong túi vải ra một bình thuốc rồi đi đến chỗ Trình Tuân, bảo anh quay người lại.
"Làm gì thế?" Giọng nói của Trình Tuân vang lên, anh không muốn cử động chút nào.
"Em mang thuốc về cho anh, thuốc này do một thầy thuốc đông y nổi tiếng điều chế, ông ấy nói dùng xong sẽ không để lại sẹo."
"Có sẹo hay không quan trọng gì? Cũng đâu phải ở trên mặt."
Hướng Vãn nghe thấy lời này thì rất tức giận, hôm qua ba cô đã đạp xe ba tiếng đồng hồ để đi lấy thuốc, sau đó cô lại phải vội vàng mang về cho anh, tại sao con người này lại vô ơn như vậy? Hướng Vãn đặt thuốc lên bàn cạnh đầu giường, nói: "Đúng là không quan trọng thật, tùy anh thôi."
Trình Tuân lập tức ngồi phịch dậy, nắm lấy cánh tay Hướng Vãn, nghiêng đầu về phía cô: “Xin lỗi Hướng Vãn, vừa rồi anh không nên nói như vậy, tại vì anh...!Đột nhiên có hơi mệt nên..."
"Anh mệt cái gì? Em làm việc trên tàu cả một ngày còn chưa sao.
Anh ở nhà nằm cả ngày lại còn cáu bẩn, nếu anh thấy rảnh rỗi quá thì ngày mai lên tàu luôn đi."
"Ngày mai được nghỉ mà...!Hướng Vãn, có đôi lúc miệng của em nói giỏi thật." Hướng Vãn nghe vậy định hất tay anh ra, nhưng Trình Tuân lại nắm chặt tay cô hơn: "Bôi thế nào? Có phải cởi áo không? Vừa rồi anh nói sai rồi, nếu có để lại sẹo thì dù anh không thấy, nhưng em có thể thấy, anh không nên vì bản thân không thấy được mà phớt lờ suy nghĩ của em."
Hướng Vãn: "Anh nghĩ nhiều rồi, em không nhất thiết phải xem."
"Anh mời em xem có được không? Không tiền, không phiếu, hoàn toàn miễn phí." Trình Tuân vừa nhìn Hướng Vãn, vừa cởi từng cúc áo sơ mi một, Hướng Vãn nén cười, đẩy anh một cái: "Ai thèm xem anh."
Ánh mắt Trình Tuân có gì đó rất ấm áp, ngay lúc mặt cô sắp đỏ lên, Hướng Vãn lập tức quay mặt đi.
“Được rồi.” Trình Tuân ném áo sang một bên, nằm trên gối.
Hướng Vãn bôi iodophor lên lưng anh trước, sau đó mới bôi thuốc mỡ đông y: "Mấy vết phồng rộp đã xẹp xuống rồi, đêm nay anh có thể nằm xuống ngủ." Trình Tuân vươn tay ôm lấy eo Hướng Vãn, kéo cô lại gần: "Còn em thì sao?"
Hướng Vãn đặt thuốc sang một bên: “Em nằm trên bàn ngủ như hôm qua, ngày mai em phải về nhà rồi, mấy ngày nữa chị dâu em sẽ sinh, em sợ mọi người không chuẩn bị kịp."
“Vậy tối nay em ngủ với anh nhé? Được không?”
Hướng Vãn đỏ mặt nói: “Giường hẹp quá, không cựa được người.”
Trình Tuân giơ ngón tay cái vuốt ve lông mày của cô: "Hướng Vãn, chúng ta là vợ chồng, vợ chồng ngủ chung giường không phải chuyện quá đáng đâu."
Hướng Vãn nói: “Ý em không phải vậy, em sợ làm phiền anh nghỉ ngơi thôi.”
“Anh không sao.” Ngón tay cái của Trình Tuân dần dần di chuyển xuống phía dưới, trượt từ má Hướng Vãn đến môi cô: “Trong lòng em chán ghét chuyện đó lắm hả?”
Hướng Vãn nghĩ tới vết sẹo kinh người trên ngực Tạ Hiểu Hàm, nếu hai vợ chồng muốn làm chuyện đó, trên cơ thể khó tránh sẽ lưu lại vết sẹo đáng sợ như vậy, cô quả thực không tình nguyện, nhưng lại cảm thấy Trình Tuân sẽ không như vậy.
"Em không hề chán ghét, đúng hơn là em nghĩ nên để chuyện đó xảy ra tự nhiên sau khi mối quan hệ đạt đến một mức độ nhất định.
Chúng ta mới quen biết nhau một khoảng thời gian ngắn, không thể vì đã kết hôn mà tiến tới bước đó luôn được, khụ khụ, em nghĩ như vậy là không tôn trọng tình cảm."
Trình Tuân bị lời này của Hướng Vãn làm cho không nói được gì, anh dùng ngón tay cái cào mạnh vào môi Hướng Vãn, sau đó đưa tay ra sau giữ đầu cô, đẩy cô về phía mình rồi ấn lên mắt cô một nụ hôn.
Có lẽ bởi vì ban ngày quá mệt nên Hướng Vãn nằm trên giường một lúc liền cảm thấy buồn ngủ.
Trình Tuân vỗ nhẹ vào tay cô, bảo cô cởi áo khoác rồi hẵng ngủ.
Hướng Vãn mở mắt ra, có hơi mơ màng, nhưng khi Trình Tuân tháo cúc áo của cô, Hướng Vãn lập tức ngồi bật dậy.
Trình Tuân xoa đầu cô, nói: "Yên tâm đi, anh chưa bao giờ ép buộc người khác."
Hướng Vãn tin lời anh: "Trình Tuân, phiếu mua đồ sáu mươi tệ của anh vẫn còn ở chỗ em, ngày mai em sẽ đưa cho anh.
Ngoài ra, em còn có chuyện tốt thứ ba muốn nói với anh, ngày mai nhà máy của chúng ta sẽ chiếu phim đó." Trình Tuân hỏi cô là phim gì, Hướng Vãn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ca, casa...!Phim nước ngoài." Trình Tuân mỉm cười kéo chăn lên đắp cho cô, Hướng Vãn nghiêng người sang một bên, lập tức chìm vào giấc ngủ.