Thập Niên 70 Cuộc Sống Nuôi Heo Của Giáo Sư Nông Học


Nhà họ Tô ngoài vợ chồng Tô Minh, Tô Diệu Vân thì còn có ba người lớn, một là vợ chồng Tô Đạt hiện tại cùng Tô Minh làm nông ở nhà.

Một người nữa là Tô Viễn, đang làm việc ở lò gạch, dạo này lò gạch không bận lắm nên về nhà giúp đỡ.

Mọi người nghe thấy giọng cô thì từ từ hoàn hồn, ngơ ngác ngồi vào bàn, không dám tưởng tượng người mười ngón tay không dính nước lã trong nhà lại nấu cơm.

Chung Thanh không thể tin nhìn một bàn đồ ăn: "Diệu Vân này, những thứ này đều là con làm sao?"
Mặc dù Chung Thanh hỏi như vậy nhưng trong lòng đã có câu trả lời.

Chỉ là sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Tô Diệu Vân, đôi đũa của mọi người lại có chút không biết nên làm gì.

Có thể ăn được không? Diệu Vân chưa bao giờ vào bếp mà?
Tô Diệu Vân thấy mọi người không nhúc nhích, tưởng mọi người đang nghi ngờ tại sao cô đột nhiên biết nấu cơm.


Thần sắc bình thản, vẻ mặt như đã quen rồi: "Chưa ăn thịt lợn thì chưa thấy lợn chạy sao? Xem mẹ nấu ăn nhiều, con cũng biết tám chín phần mà.

"
"Xào nóng chảo cho dầu vào cho thức ăn vào cho gia vị, hầm thì cho gia vị cho muối cho dầu, chỉ có mấy bước như vậy.

"
Thấy Tô Diệu Vân bình thản như vậy, mọi người đều ngây người ra, trong lòng nghĩ cô biết tóm tắt cách xào rau.

Món ăn trông cũng được, cũng có mùi thơm, cùng lắm thì bị đau bụng, nghĩ vậy mọi người cùng nhau đưa đũa ra.

Món ăn này thật ngon!
Dưa chuột trộn ăn vào mát mát giòn giòn, kích thích cảm giác thèm ăn.


Mỡ xào là món thịt duy nhất trong cả bữa tiệc được mọi người ưa chuộng nhưng món khiến người ta kinh ngạc nhất là món cà tím kho có mùi thịt, ngay cả rau xanh cũng đặc biệt ngon.

"Ngon quá!"
"Cô út nấu ăn ngon quá, ngon hơn mẹ nấu nhiều!" Khiêu Khiêu vừa ăn vừa múa tay khoa trương.

Tô Viễn giơ ngón tay cái về phía Tô Diệu Vân: "Diệu Vân! Bí quyết nấu ăn của em không tệ đâu! Ngon lắm!"
Những người có mặt đều không ngẩng đầu lên, rõ ràng cũng vô cùng tán thành quan điểm này.

Tô Diệu Vân không để ý, những món ăn này vì vấn đề nguyên liệu nên đều chỉ là phiên bản thấp, nếu cô dùng linh tuyền thì hương vị sẽ càng ngon hơn một bậc.

Chỉ tiếc linh tuyền ít, cô cũng chỉ dùng một lần rồi không dùng nữa.

Chỉ có Mã Yến ngẩng đầu trừng mắt nhìn đứa con trai út chỉ biết ăn của mình, có thể nói như vậy về mẹ mình sao? Đứa con này cô ấy không cần nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận