Thập Niên 70 Đại Lão Mạt Thế Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Đoàn Sủng


An Hồng Đậu nhướng mày, cười tà mị.

Tuy nhiên, cô lại bỏ qua khuôn mặt vừa béo vừa xấu của mình lúc này.

Vì vậy, nụ cười này hiện trên khuôn mặt đen như mực của cô trông có phần buồn cười.

Ngay cả bà An thương con gái nhất cũng không nỡ nhìn thẳng, quay đầu đi.

Nhìn mẹ con Triệu Hữu Lương rời đi, bà An vội ra hiệu cho con trai và con dâu, quay đầu kéo An Hồng Đậu vào nhà.

"Mọi người giải tán đi, không có gì hay ho để xem đâu! " Giọng đuổi khéo của An Hồng Cường vang lên trong sân.

Vở kịch hay đã kết thúc, đúng là không còn gì hay ho để xem nữa.


Những người vốn chặn ở cửa và trèo lên tường cũng lần lượt giảm đi, thậm chí, ngay cả trên mấy cây đại thụ bên ngoài tường nhà họ An cũng thưa thớt đi mấy người.

Người hóng hớt thì không bao giờ thấy chuyện lớn.

Hai anh em An Hồng Cường và An Hồng Lâm nhìn nhau, mặt ai cũng đen như đít nồi.

Trong nhà, bà An ngồi trên ghế, kéo An Hồng Đậu ngồi bên cạnh mình, bắt đầu tra hỏi: "Con gái à, con mau kể cho mẹ nghe xem, hôm nay rốt cuộc là chuyện gì vậy? Nếu thật sự là mẹ con Mã Thúy Liên và Triệu Hữu Lương hại con, mẹ nhất định sẽ lột da chúng nó!"
Bây giờ mới chỉ là năm 73, bên ngoài đang siết chặt, ngoại tình không phải chuyện tốt đẹp gì, nếu có người nào đó tố cáo chuyện này lên xã, con gái bà sẽ bị cạo đầu bôi vôi rồi diễu phố mất!
Nghĩ đến đây, bà lão An tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Bà đã sớm biết Triệu Hữu Lương không phải thứ tốt lành gì, gầy gò tong teo, mắt chuột mày rậm, trông lúc nào cũng toan tính.


Lúc này, bà lão An đã quên mất, năm xưa chính bà đã dùng lương thực dụ dỗ người ta, rồi đính hôn với con gái mình.

Lúc này, vợ chồng An Hồng Cường và An Hồng Lâm cũng vào, nghe bà An hỏi vậy, ai nấy đều nhìn chằm chằm chờ đợi câu trả lời của An Hồng Đậu.

Giống như chỉ cần An Hồng Đậu nói một câu chuyện này thật sự là do Triệu Hữu Lương tính toán, họ sẽ lập tức đi giết chết tên khốn đó!
Dưới sự chú ý của cả nhà, An Hồng Đậu gật đầu.

Nguyên chủ đã bị hại chết, dù cô mượn thân xác của người ta để sống thì cũng phải để người ta biết được đứa con của họ đã chịu ấm ức gì.

Nhớ đến nguyên chủ, An Hồng Đậu lại có chút buồn bã.

Nguyên chủ tuy được nuông chiều đến hư hỏng, tính tình ngang ngược, xấu xí lại béo phì, nhưng lại được cả nhà cưng chiều như bảo bối.

Mà bây giờ lại chết không rõ ràng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận