Thập Niên 70 Đại Mỹ Nhân Ở Niên Đại Văn Trở Về Thành Phố


Tô Niệm và chủ nhiệm La đứng cạnh nhau.

Trước khi rời đi, cô còn ngoái đầu nhìn thêm lần nữa, chỉ thấy Tạ Huy vẫn đứng đó, thản nhiên đối diện với phó bí thư Ngô, trên mặt không một chút hối lỗi.
Chờ đến khi đám đông giải tán gần hết, Tô Niệm mới quay về văn phòng, vừa lúc nghe thấy tiếng Chu Kiến Quân cất lên đầy vẻ chế giễu:
"Nói thật, tôi thấy phó bí thư Ngô đến không đúng lúc chút nào.

Lẽ ra nên để bí thư Trần và đội trưởng Dương dạy dỗ tên Tạ Huy kia một trận thì mới phải."
Diêu Phượng Hà cũng tiếp lời: "Nhìn cái thái độ của Tạ Huy kìa, xuất thân địa chủ mà vênh váo như ông cố nội.

Còn dám nói đào cho người khác một nấm mồ mới, hù dọa ai đấy!"

Lý Hồng tay bưng cốc nước, cũng cảm thấy lời nói của Tạ Huy thật đáng sợ.

Đúng là chán sống mới dám nói như vậy, nhưng khi nghe thấy Diêu Phượng Hà nói, cô ta có chút nghi ngờ: "Chị Phương Hà, chị không sợ sao?"
"Sợ? Chị sợ anh ta làm gì!"
Lý Hồng quay sang nhìn Chu Kiến Quân: "Anh Kiến Quân, anh không sợ sao?"
Chu Kiến Quân hừ lạnh một tiếng: “Anh ta thì có gì mà phải sợ! Nói năng như thế cho người ta sợ chứ thực ra chẳng làm gì được ai."
Lý Hồng đặt cốc nước xuống, tò mò hỏi: "Vậy sao lúc nãy hai người không xông vào?"
Diêu Phượng Hà & Chu Kiến Quân: "..."
Chu Kiến Quân bĩu môi: "Chúng tôi không thèm chấp nhặt với anh ta! Chứ bộ cô nghĩ chúng tôi sợ hắn ta thật à?"
"Anh ta là kẻ chán sống, chúng ta còn muốn sống mà." Diêu Phượng Hà lười giải thích, trong lòng càng thêm ghét Tạ Huy.

Tô Niệm gặp Nhạc Thanh trên hành lang, hai người cùng bước vào văn phòng.

Cô không nhịn được hỏi Nhạc Thanh: "Chị Nhạc Thanh, Tạ Huy...anh ta đáng sợ thật sao?"
Tô Niệm xuống nông trường đã bảy năm, nhưng mới chuyển đến nông trường Thắng Lợi hai năm nay.

Cô đã từng gặp gỡ rất nhiều loại người, nhưng Tạ Huy hôm nay khiến cô cảm thấy lo lắng.
Phải biết rằng, bí thư Trần Quảng Phát là người uy nghiêm, đội trưởng đội dân quân Dương Thụ Sơn hung hãn, Trần Chí Cương cùng đám người kia ngang ngược, ưa gây chuyện, thế mà hôm nay lại bị Tạ Huy làm cho câm nín.
Là người có thành phần không tốt, lẽ ra cuộc sống ở nông trường Thắng Lợi phải chật vật lắm chứ, vậy mà anh lại có thể ngang nhiên như vậy, rốt cuộc là có lai lịch gì?
Vốn là người thông minh, biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói, nhưng hôm nay Tô Niệm lại không nhịn được mà hỏi.
Nhạc Thanh nghe vậy nói với Tô Niệm: "Đừng nghe bọn họ nói linh tinh, nhưng Tạ Huy đúng là người cứng cỏi, không ai dám gây sự với anh ta, kể cả Trần Chí Cương và đám người kia thường ngày ngang ngược ở nông trường cũng bị Tạ Huy dạy dỗ vài lần, nhìn thấy anh ta là sợ đến mất mật, hôm nay chỉ muốn tìm cớ gây sự với Tạ Huy thôi, không thành công chắc chắn phải tức chết."
Nghe được những lời này, trong lòng Tô Niệm không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè?
Diêu Phượng Hà nghe thấy lời này, cũng quên béng mất việc mình đang giận Tô Niệm, vội vàng kể xấu Tạ Huy: "Tạ Huy kia không chỉ đáng sợ! Anh ta giống như con chó điên vậy! Gặp ai cắn người đấy, anh ta không sợ chết, đánh người ta thì như muốn chết thật, lần trước Lưu Lão Căn kia, con trai ông ta bị anh ta đánh suýt chết, cả con trai bí thư Trần anh ta cũng dám đánh, tôi thấy anh ta bị điên rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận