Thập Niên 70 Đại Mỹ Nhân Yêu Kiều


Cô vừa đi vào nhà bếp, thì nhìn thấy có mấy vị bác gái một tay chống nạnh nói chuyện phiếm.

Ngày hôm nay đề tài bọn họ thảo luận không phải những tin đồn bậy bạ của người khác, mà có liên quan với chuyện thịt rắn.

Sau khi Bách Nguyệt đi vào, bọn họ giống như tìm được người làm khó dễ, chất vấn: “Bách Nguyệt, có người nói cô ăn một hơi hết một bát thịt rắn nhỏ, không phải cô lén ăn vụng đồ của tập thể đấy chứ?”Bách Nguyệt lắc đầu một cái.

Bách Nguyệt nhẫn nại trả lời: “Ăn một bát thịt rắn, nhưng không phải ăn vụng.

”Một bác gái trong đó tức giận: “Không phải ăn vụng thì là gì? Nếu không cô lấy thịt rắn ở đâu ra?”“Cô còn muốn lừa gạt chúng tôi?!”Mọi người nói dăm ba câu đã kết án, chắc chắn Bách Nguyệt ăn vụng.

Mọi người muốn đuổi Bách Nguyệt ra khỏi nhà bếp, không cho cô ở đây hỗ trợ nữa.

Trong lòng mọi người vẫn còn sợ hãi.

Trước đây bọn họ đều cho rằng nhỏ ngốc Bách Nguyệt này không biết bọn họđang nói những chuyện gì, vì thế trên miệng trắng trợn không kiêng dè.


Bây giờ mới phát hiện Bách Nguyệt đều ghi tạc lời nói của bọn họ vào lòng.

Bách Nguyệt vẫn nói không phải ăn vụng.

Cô ăn ở chỗ kín đáo, hơn nữa thịt rắn này là Hạ Nghị cho cô, hiện tại đám người kia lên án cô lén ăn đồ của tập thể, bọn họ lấy ra chứng cứ đi.

Dù cho bọn họ tìm được nhân công chứng minh mình từng ăn thịt rắn, vậy cũng vô dụng.

Bách Nguyệt nghĩ đến Hạ Nghị không cho cô nói chuyện này, cô sẽ không nói, bèn lấy nụ cười đối mặt với những người này.

“Tôi không có.

” Sau khi Bách Nguyệt nói xong còn muốn đi nhóm lửa, cô không để ý người khác chất vấn.

Ngược lại cô rất vui vẻ.

Buổi chiều thời gian trôi qua rất nhanh, cô đợi một lát thì có thể gặp Hạ Nghị rồi.

Bách Nguyệt vừa mới đi qua, bỗng nhiên sau lưng có người nói: “Có người nhìn thấy cô ăn vụng thịt rắn rồi!”Một cô gái gần bằng tuổi Bách Nguyệt xuất hiện ở nhà bếp, cô ta đứng đối lập với Bách Nguyệt.

Lời lẽ cô gái thẳng thắn hùng hồ: “Tôi tận mắt thấy!”“Con rắn kia là anh Hạ bắt, anh ấy còn không ăn, vì sao cô lại có?”Cô gái này căm giận bất bình vì Hạ Nghị, hai tay cô ta ôm ngực.

Cô gái còn hất cằm lên, vênh vang đắc ý nói: “Cô đừng ngụy biện, chẳng những tôi ở đây làm chứng, tôi còn gọi người đi tìm anh Hạ rồi! Cô ăn trộm thịt rắn của anh ấy, chẳng trách buổi trưa anh ấy ăn đồ ăn bình thường.

”Bách Nguyệt biết cô ta, là người trong thôn của Hạ Nghị.


Mấy ngày trước cô gái này rất thân với em hai, có lẽ hai người chơi với nhau khá tốt.

Hiện giờ cô ta khai hỏa với mình, có lẽ có em hai gây xích mích ly gián.

Bách Nguyệt lướt qua cô ta, ngồi xổm ở trước bếp lò nhóm lửa.

Cô tỏ vẻ không sao cả khiến cô gái kia tức không chịu nổi.

Cô gái lại nói: “Không phải chúng tôi thiếu một ít thịt ăn, người thôn Hạ chúng tôi không nghèo, lương thực không thiếu, thế nhưng cũng không thể để người ta ăn trộm đồ của chúng tôi.

”Bách Nguyệt một lòng một dạ muốn nhóm lửa sớm, nấu xong sớm cơm chiều sau đó tranh thủ tan làm sớm một chút.

Buổi chiều cô có thể đi chung với Hạ Nghị, sau đó lôi kéo anh vào trong vườn rau đi dạo.

Nếu có thời gian có cơ hội, cô lại đến nhà cha mẹ nuôi xách gà của mình về.

Dù sao mình không ở nhà cha mẹ nuôi, còn để cho bọn họ cho gà ăn, quả thật không tốt lắm.

Cha mẹ nuôi đừng tưởng rằng hai con gà này thành của bọn họ rồi.


Bách Nguyệt nghĩ, hai con gà kia cô nhất định phải bắt về.

Tốt nhất là nấu súp uống, sau đó còn thừa lại một con giữ lại đẻ trứng, tốt nhất lại đi tìm gà trống…Ừm, cô có thể ấp gà.

Cô gái nói nửa ngày, Bách Nguyệt cũng không nghe vào một chữ.

Tức giận đến mức cô gái chạy ra ngoài tìm người đòi lại lẽ phải.

Mấy bác gái khác trong phòng bếp đều đang xem trò vui, chà chà chà, việc này ầm ĩ rồi…Không cần thiết mà.

Có bác gái hỏi: “Bách Nguyệt, cô thật sự ăn thịt rắn của người ta hả?”Một người khác hỏi: “Hỏi cô đó, sao cô không trả lời?”Trong đầu của Bách Nguyệt còn đang nghĩ xế chiều hôm nay con gà kia nên giết thế nào nấu làm sao.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận