“Chú ba, sỉ nhục người nhà liệt sĩ bị tội gì?” Anh lớn giọng hỏi.
Gương mặt đen đúa của Cố Kiến Quốc trầm xuống, trừng mắt nhìn Ngô Lão Tam: “Ngô Lão Tam, cậu mới nói cái gì, lặp lại một lần nữa!”Ngô Lão Tam cũng là một người hèn, bắt nạt Cố Minh Đông thì hăng hái lắm nhưng vừa thấy Cố Kiến Quốc đi tới, anh ta lập tức nói: “Cháu chưa nói gì cả, là lão Cố nghe nhầm thôi.
”Cố Minh Đông không cho anh ta ậm ờ qua chuyện, bảo: “Chú ba, cháu bệnh nặng mới khỏi, thân thể không khỏe, mệt mỏi nên mới dừng tay nghỉ ngơi một chút, Ngô Lão Tam lập tức chỉ vào mũi cháu mắng cậu chủ, đây không phải là sỉ nhục thì gọi là gì?”Mặt Cố Kiến Quốc càng đen hơn, trợn trừng hai mắt mắng: “Ngô Lão Tam, cơm có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy, tội danh phỉ báng người ta là cậu chủ sẽ bị phê bình, đánh một trận đấy!”Thời buổi này ngay cả người phú nông còn bị đả đảo, càng miễn bàn tới cậu chủ của gia đình địa chủ.
Ngô Lão Tam nghe vậy liên tục xin tha, tự đánh vào miệng mình nói: “Là miệng cháu hư hỏng, nên đánh, đồng hương với nhau cả, chú đừng để ý, làm lớn chuyện lên thì chẳng tốt cho cả đôi bên đâu ạ.
”Cố Minh Đông lạnh lùng nói: “Xin lỗi tôi ngay!”Nhìn Cố Kiến Quốc đen mặt, vẻ mặt Ngô Lão Tam như đưa đám nói: “Tôi xin lỗi, tôi không nên nói hươu nói vượn, nếu còn có lần sau cậu cứ tát tôi hai cái.
”Cố Kiến Quốc cũng không muốn làm lớn việc này, trách mắng: “Làm việc cho tốt đi, còn gây sự nữa không tha cho cậu đâu.
”Ngô Lão Tam nhanh chóng chạy qua bên kia làm việc, thỉnh thoảng vẫn bắn ánh mắt không có ý tốt về phía anh.
Trong lòng anh ta thầm mắng chó cắn người sẽ không sủa, trước giờ lão Cố luôn ngoảnh mặt làm ngơ, để mặc anh ta mắng, hóa ra là chờ cơ hội này, định chụp tội danh này lên đầu anh ta đây mà!Cố Kiến Quốc không nói nhiều với cháu trai, tiếp tục làm việc, chỉ là trước khi đi, ánh mắt ông ấy nhìn Cố Minh Đông có thêm vài phần kinh ngạc.
Em hai Cố không phục, mắng: “Miệng Ngô Lão Tam bẩn như vậy, nên cho một đấm rụng hết răng.
”“Sau này còn rất nhiều cơ hội.
” Muốn đánh cũng không thể tự mình ra tay.
Cố Minh Đông cười lạnh, trong lòng đã liệt kê ra một trăm phương pháp để đối phó với tên già độc thân này.
“Có cơ hội, có cơ hội cái quần què, anh nhát gan sợ phiền phức cho nên loại người như Ngô Lão Tam mới có thể ăn hiếp nhà chúng ta.
” Trong lòng em hai Cố không thoải mái, nói chuyện chẳng dễ nghe.
Cậu mới vừa cảm thấy anh cả lợi hại một chút, kết quả vẫn phải chịu ấm ức như trước, em hai Cố thở phì phò vùi đầu vào làm việc.
Em ba Cố nhanh chóng đẩy cậu một cái, ra hiệu cho cậu đừng kích động anh cả.
Em hai Cố bướng bỉnh không để ý tới cô.
Cố Minh Đông nhàn nhạt nói một câu: “Yên tâm, sau này sẽ không để các em bị ăn hiếp nữa.
”Em hai Cố hậm hực nói: “Chỉ biết khoác lác.
”Cố Minh Đông không để ý tới lời thầm thì của cậu, lục lọi thông tin về Ngô Lão Tam trong trí nhớ, muốn tìm cách nào đó mà chỉ cần ra tay một lần là trúng đích luôn.
Nghĩ tới đây, Cố Minh Đông nhìn em gái: “Tiểu Tây, tránh xa loại người này ra một chút.
”Trên mặt em ba Cố hiện rõ vẻ ghét bỏ, hừ lạnh nói: “Đương nhiên rồi, người xấu xí còn tác oai tác quái, em thấy anh ta là thấy ghê tởm.
”Cố Minh Đông nhìn vẻ mặt chán ghét không có chút giả bộ nào của cô, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, bởi vì theo trí nhớ của nguyên chủ, cuối cùng em ba Cố lại tình nguyện đi theo người đàn ông ghê tởm này, có lẽ ở giữa đã có chuyện gì đó xảy ra mà nguyên chủ cũng không biết được.
Ánh mắt anh càng lạnh hơn, nhìn qua chỗ của Ngô Lão Tam.
Ngô Lão Tam đang nghĩ chuyện xấu xa, bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Anh ta ngẩng đầu lên theo bản năng, lập tức nhìn thấy anh cả nhà họ Cố đang nhìn anh ta chằm chằm bằng ánh mắt lạnh băng.
Lúc đụng phải tầm mắt anh ta, anh cả nhà họ Cố chẳng những không né tránh, ngược lại trực tiếp nhìn thẳng anh ta.
Ánh mắt kia giống như rắn độc.
.