Một nhà Ngô Lão Nhị còn tuyệt tình hơn: “Hôm nay nhà chúng tôi sẽ phân rõ ranh giới với tên xấu xa đó, từ này về sau không còn là người thân gì nữa.
Nếu cậu ta ăn cắp lương thực thật thì cứ thẳng tay kéo ra ngoài bắn chết luôn đi.
”Người nhà họ Ngô không quản, người cậu Tất Lão Lưu không cùng một họ càng không muốn bao che, ông ta phải giữ thể diện cho mình chứ.
Khác với lúc kéo nhau đến nhà họ Cố, lần này nhóm xã viên tin chắc sẽ kiếm được bằng chứng nên vội vọt tới nhà Ngô Lão Tam như ong vỡ tổ, sau đó bắt đầu lục tung mọi ngóc ngách.
Trái lại, Cố Minh Đông chỉ đứng ngoài cửa chứ không tiến vào lục soát, tầm mắt anh bám theo một xã viên có vóc dáng cao lớn.
Xã viên này bước vào phòng bếp dạo quanh một vòng rồi đi ra, trong tay không cầm bất cứ cái gì, nhưng cái bụng vốn căng phồng lại bất ngờ xẹp xuống một cách lạ lùng.
Sau đó lại có người vào phòng bếp lục lọi.
“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!”Xã viên lôi từ trong xó bếp ra hai bịch đậu nành to bằng nắm tay, phía trên còn phủ đầy bụi tro.
“Là đậu nành.
”“Đúng là do Ngô Lão Tam ăn trộm thật kìa.
”“Tôi đã bảo rồi mà, bộ dạng thì lấm la lấm lét, tính tình lại chẳng ngay thẳng chỗ nào,”“Cũng may A Đông thông minh, không để cậu ta vào nhà, nếu không chắc chắn đã bị vu oan rồi!”“Thật quá xấu xa, trong thôn có người như vậy thì tối ngủ cũng chẳng được yên!”“Mọi người, đập nó!”Trong tiếng mắng chửi đầy căm phẫn, Ngô Lão Tam bị áp giải ra khỏi cửa, dù đã liên tục giải thích nhưng lại không có ai chịu nghe.
“Cậu ơi, cậu mau cứu cháu đi, cháu không trộm đậu nành thật mà, không phải cháu làm mà…” Những lời còn lại đã bị một chiếc vớ thối hoắc của ai đó chặn lại trong cổ họng.
“Cmn bớt ngụy biện đi, nếu không phải mày trộm thì chẳng lẽ đậu nành tự mọc chân chạy đến nhà mày hả? Hôm nay phải dạy cho tên xấu xa nhà mày một trận mới được, quần chúng nhân dân sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ xấu xa nào đâu!”Tất Lão Lưu không hề bao che, thậm chí còn trách mắng nặng nề hơn cả người khác.
Nhưng sau khi thấy chỉ tìm được hai bao đậu nành, Cố Kiến Quốc lại cau mày, bảo: “Chỉ còn dư lại bằng này thôi sao.
”Cố Minh Đông bàng quang đứng nhìn cảnh tượng nhốn nháo trước mặt, bình thản trả lời: “Chắc là tối qua ăn gần hết rồi, ăn nhiều quá nên mới thối vậy đấy.
”Cố Kiến Quốc liếc mắt nhìn anh, chuyện xảy ra hôm nay đã khiến ông ấy nhìn thằng cháu mình với cặp mắt khác hẳn ngày xưa.
Nhưng ngay sau đó ông ấy lại cảm thấy đàn ông cương quyết một chút cũng tốt, nếu thằng cả đủ cứng thì sẽ có thể nuôi sống được đám em trai, em gái của mình.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Kiến Quốc nhìn Cố Minh Đông hiện thêm vài phần vui mừng.
Sau đó, ông ta sợ trong cơn kích động, mọi người sẽ gây ra mạng người thật, đến lúc đó thì không tốt lắm, thế là không nói chuyện với Cố Minh Đông nữa mà chạy về phía đám đông để căn ngăn.
Cố Minh Đông không có tâm trạng đi theo hóng hớt, anh chẳng có hứng với chuyện thêm dầu vào lửa nên xoay lưng đi về nhà.
Trên đường về, trước mặt bỗng hiện ra một bóng lưng to lớn đi cách anh không xa.
Thế là Cố Minh Đông tăng nhanh bước chân, đuổi kịp người kia: “Đại Trụ, anh không đi xem trò hay hả?”Đây là đứa con lớn của quả phụ Lưu - Lưu Đại Trụ.
Lưu Đại Trụ cúi đầu, không nhìn thẳng vào anh, chỉ nói một câu: “Trong nhà còn đang nấu nước, tôi phải nhanh trở về mới được.
”Vừa dứt lời là lập tức nhấc chân chạy biến như bị chó rượt.
Lúc nhìn thấy động tác và tư thế khi chạy của anh ta, Cố Minh Đông có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Lúc đi ngang nhà của quả phụ Lưu, Cố Minh Đông khẽ liếc mắt nhìn một cái, cửa lớn đã đóng chặt, nóc nhà lại tỏa khói, hơn nửa đêm mà còn vội vàng nấu nước vậy sao.
Mà đúng hơn là chắc đang vội vàng ăn cho xong đống đậu nành còn lại, tránh cho đêm dài lắm mộng, xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì nữa.
Hay cho một chiêu mượn đao giết người, Cố Minh Đông nhớ kỹ cái người tên Lưu Đại Trụ này rồi đấy.
Lúc anh lục lại ký ức của nguyên chủ thì phát hiện Lưu Đại Trụ ở sát vách không phải nhân vật thấp cổ bé họng gì, điều này khiến anh sinh lòng cảnh giác.
Cố Minh Đông nhíu mày nhưng không chọc thủng mấy chiêu trò vặt vãnh của quả phụ Lưu.
Dù sao, anh vẫn còn chuyện quan trọng hơn cần làm!.