Thập Niên 70 Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu


Chỉ một câu lại khiến Cố Minh Đông bừng tỉnh, bỗng nhiên hiểu rõ sự lựa chọn của nguyên chủ, tính cách mềm yếu, tương lai rách nát, đó mới là nguyên nhân lớn nhất khiến anh ấy từ bỏ cuộc sống của chính mình.

Cố Minh Đông cười nhẹ: “Đúng vậy, từ nay về sau sẽ không bao giờ có người bắt nạt bọn em nữa.

”Đây là chuyện anh đã đồng ý với nguyên chủ, tất nhiên cũng sẽ làm được.

Hai anh em một trước một sau đi sâu vào trong núi, dọc theo đường đi hai người không nói gì nữa.

Càng đi em hai Cố càng hoảng hốt, bản thân cậu quen thuộc với núi rừng, nhưng chỉ quen thuộc ngoài rìa núi thôi, sâu hơn thì không dám đi vào.

Nhưng bây giờ, sắc trời tối om, chỉ có ánh trăng mờ ảo rơi rớt trên mặt đất.

Mà anh cả cậu đi trước mặt, người ngày xưa tới làm việc nhà nông cũng không quá thành thạo, lại không phải người thích lên núi lại đi rất ổn định, né được những chỗ va chạm, giống như có bản lĩnh biết trước đường.


Cậu lại được anh nhắc nhở nhảy qua một bậc thang, em hai Cố nhịn không được nghi ngờ bản thân có phải trước kia mắt bị mù hay không.

Anh cả nhà cậu không làm việc được, chắc chắn là vì toàn bộ thiên phú đều giành cho việc đi núi.

Anh cả cậu là một thợ săn trời sinh!Cố Minh Đông không biết em trai đang suy nghĩ miên man, anh dừng chân lại.

“Anh cả, sao không đi tiếp nữa?” Em hai Cố thiếu chút nữa là va vào lưng anh.

Cố Minh Đông nhét gậy gỗ vào trong tay cậu: “Cầm giúp anh.

”“Anh cả?”Ngay sau đó, em hai Cố trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, Cố Minh Đông cột tay áo cho chắc, xoạt xoạt bò lên trên một thân cây.

Em hai Cố cố gắng ngẩng đầu nhìn lên cũng chỉ thấy một mảng tán cây đen thui, căn bản không thể thấy rõ được bên trong đó rốt cuộc có gì.

Cố Minh Đông ăn mấy bát cơm, no rồi, hành động mạnh mẽ hơn trước kia rất nhiều.

Đêm tối không ảnh hưởng gì tới anh, sau khi đi sâu vào trong núi, Cố Minh Đông giống như được thả về quê hương, cả người thả lỏng, quen cửa quen nẻo.

Trong mắt em hai Cố là tán cây đen ngòm, trong mắt Cố Minh Đông lại thấy rõ rành mạch mọi thứ.

Ở giữa tán cây có một tổ chim, nhận thấy có người tới gần con chim trong tổ kêu cô cô cô uy hiếp.


Tất nhiên Cố Minh Đông sẽ không bỏ qua trứng đã tới miệng, chỉ để lại cho đôi vợ chồng chim một quả trứng còn lại mang đi hết.

Em hai Cố vội vã cuống cuồng ngẩng đầu nhìn, sợ anh cả không cẩn thận ngã xuống.

May là rất nhanh sau đó cậu đã thấy bóng đen Cố Minh Đông sột soạt bò xuống.

“Nhận lấy!”Em hai Cố theo bản năng bắt lấy đồ vật anh ném qua, cậu sờ sờ thử, hoảng sợ, lông lá ấm áp đấy.

“Thật sự có trứng chim này!”Lúc Cố Minh Đông nhảy xuống cây thấy cậu em ngốc của mình đang chuyên tâm nghe trứng chim.

Anh nghĩ tới mấy quả này vừa mới được lấy ra từ mông của chim mẹ, vẻ mặt Cố Minh Đông hơi ngơ ra.

Em hai Cố vẫn đang chìm trong sự hưng phấn: “Anh, anh xem là trứng chim này.

”Cố Minh Đông vỗ vỗ lá cây trên người: “Anh biết là trứng chim, là anh mới lấy từ trong tổ chim ở trên cây ra.

”Em hai Cố vuốt ve trứng chim lưu luyến không rời: “Anh, sao anh lại bình tĩnh như thế chứ?”“Nhà chúng ta bao lâu rồi không được ăn trứng, em phải cầm cho tốt không để bể, mang về nấu cho A Tinh và A Thần ăn.


”Cho dù đã lâu rồi không được ăn trứng, em hai Cố vẫn nghĩ tới hai người cháu trai đầu tiên chứ không phải bản thân.

Cố Minh Đông cười thành tiếng: “Chúng ta tìm nhiều một chút, tới lúc đó cả nhà cùng nhau ăn.

”Em hai Cố cũng phấn khích hơn: “Đi, đi, đi nào, tiếp tục tìm.

”Tuy rằng trứng chim khó tìm, nhưng tìm nhiều một quả là có thêm một quả, nói không chừng cậu cũng có thể có được một quả trứng chim nấu canh ăn, em hai Cố vui vẻ nghĩ.

Rất nhanh, thế giới quan của em hai Cố đã được đổi mới.

Cậu chỉ thấy anh cả mình giống như có một đôi thiên lý nhãn, một cái mũi có thể ngửi được mùi trứng chim, lần nào họ dừng lại anh cũng có thể tìm được một tổ chim trên cây, một lúc sau tổ chim này liền trống rỗng!Xem ra anh cả cậu chẳng những là thợ săn trời sinh, còn là khắc tinh của trứng chim nữa!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận