Tặng châu!Cố Minh Đông vốn đã nghi ngờ cuốn sổ tay này do nhà họ Đỗ lưu lại, thấy hai chữ này trong lòng anh càng vui vẻ, nhanh chóng lật đến thời gian tương ứng.
Nhưng điều khiến Cố Minh Đông không ngờ được là ở phần sau của sổ tay hoàn toàn không tìm được ghi chép tương ứng về ngày mười lăm tháng chín.
Cố Minh Đông nhíu mày một cái.
Sổ tay rất mỏng, từ vài lời trong cuốn sổ có thể nhận thấy hẳn là chủ nhân của nó chỉ chọn ghi chép lại những phần quan trọng.
Rất nhanh sau đó Cố Minh Đông đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Trong cuốn sổ này, phần ghi chép về những ngày còn lại của tháng chín đều còn nhưng ngày mười lăm tháng chín lại biến mất.
Cố Minh Đông nhanh chóng lật qua một lượt phần ngày tháng, ngoài ngày mười lăm tháng chín ra còn có tổng cộng mười sáu ngày bị loại lần lượt là: Tế tổ, sinh nhật, tìm kiếm, tới chơi và tặng châu, trong đó có ba lần tới chơi, tặng châu cũng có cũng có ba lần.
Tuy rằng thời gian tương ứng khác nhau nhưng Cố Minh Đông lại nghi ngờ trong đó sẽ có liên quan.
Cố Minh Đông suy nghĩ, lật đến ghi chép tương ứng với lần thăm hỏi đầu tiên, bởi đã lâu năm nên chữ viết trên đó bị mờ đi, nhìn không rõ.
Cố Minh Đông nhíu mày, nghĩ một lát rồi nhanh chóng lấy một cây bút máy từ trong ngăn kéo ra, cẩn thận tô lên cả tờ giấy.
Rất nhanh sau đó đã có thể nhìn thấy được rõ ràng chữ viết bằng bút máy vốn mờ mờ.
Cố Minh Đông tập trung nhìn vào: "Nhà họ Cố đến thăm hỏi, hình như chủ nhân dao động.
"Chủ nhân đã chết này vô cùng cảnh giác, cho dù là trong sổ cũng viết vô cùng ngắn gọn.
Cố Minh Đông nhíu mày, đến hai trang tới chơi khác, sau khi tô lên như lúc nãy hai dòng chữ khác nhau đã hiện ra.
"Nhà họ Vệ đến thăm hỏi, chủ nhân tránh không gặp.
""Nhà họ Tạ đến thăm hỏi, ba nhà đến cửa, chủ nhân đồng ý.
"Theo giọng điệu của lời văn trong cuốn sổ, người viết những tin tức này ra coi người giấu kho báu là chủ nhân của mình, tự coi mình là người làm.
Mà ba trang thăm hỏi đều là trước khi tặng châu, sau khi bọn họ đến thăm hỏi không lâu là xuất hiện ghi chép về tặng châu.
Tuy trang về tặng châu bị thiếu nhưng Cố Minh Đông thầm suy đoán khả năng nhà họ Cố, nhà họ Vệ, nhà họ Tạ chính là đối tượng mà chủ nhân của Phật cốt đã từng chọn để biếu tặng.
Vậy ai đã lấy ba trang giấy này đi?Là nhà họ Đỗ sao? Hay là có người biết tin tức của nhà họ Đỗ, nhân lúc nhà họ Đỗ lưu lạc nơi đất khách lấy tin tức quan trọng nhất đi?Có phải người lấy ba trang giấy đang tìm tung tích của viên xá lợi còn lại như mình không.
Cố Minh Đông trái lo phải nghĩ, lòng cảm thấy nội bộ nhà họ Đỗ xuất hiện vấn đề, trong đó khả năng có người cố ý lấy ba trang giấy đi rất lớn.
Chỉ tiếc tất cả mọi thứ chỉ là suy đoán của Cố Minh Đông, nếu muốn biết sự thật thì trừ khi tìm được người biết chuyện của nhà họ Đỗ.
Cố Minh Đông thở dài, xem cuốn sổ xong anh biết càng thêm nhiều, lại giống như không có được gì cả.
Thông tin ba dòng họ Cố, Vệ, Tạ mang đến quá ít, muốn tìm được thứ tương ứng từ ba dòng họ này khó như lên trời.
Giống như nhà Lão Cố cũng họ Cố, lại còn sống ở thôn Thượng Hà, nhưng dù là nguyên chủ hay là Cố Minh Đông mình đều biết rằng nhà Lão Cố và gia tộc thần bí trên núi không có chút liên quan nào.
Quả nhiên là vẫn phải tìm được nhà họ Đỗ trước mới được.
Ngoài cách đó ra anh cũng chỉ có thể bị động đợi Tiền Tri Nhất đi tìm xá lợi, hoặc là đi khắp thiên hạ, dựa vào dị năng cảm ứng xá lợi thử vận may.
Hai cách đợi chờ tiêu cực đằng sau tuyệt đối không phải tính cách của Cố Minh Đông.
Bỗng nhiên, Cố Minh Đông nghĩ đến một chuyện kỳ lạ.
Ở thế giới Tôn Thục Mai gả cho Lưu Đại Trụ, sau khi Tiền Tri Nhất rời khỏi thôn Thượng Hà thì không trở về nữa, điều này không kỳ lạ.
Vì rất có thể Tiền Tri Nhất đã có được thứ anh ta mong muốn, thôn Thượng Hà không có giá trị để anh trở về nữa.
Nhưng còn nhà họ Đỗ thì sao? Tại sao nhà họ Đỗ cũng không trở về?Lẽ nào sau khi thời cuộc ổn định nhà họ Đỗ hoàn toàn không muốn kho báu giấu bên trong núi nữa?Nhưng từ đầu đến cuối nhà họ Đỗ vẫn không quay về thôn Thượng Hà.
Vậy chỉ có một cái khả năng là bọn họ biết thứ giấu ở trong núi lớn đã sớm rơi vào trong tay người khác, bọn họ trở về cũng không có chút ý nghĩa nào.
.