Lúc này, một người hàng xóm hô lên: “Đại đội trưởng, Tất Lão Lưu bảo là nếu ông mà xin được phân hóa học thì ông ta làm con trai nhà họ Cố đấy.”Mặt Tất Lão Lưu tối sầm: “Tôi chưa nói như thế bao giờ cả.”“Không phải hôm qua chính ông nói đấy à, giờ lại không nhận là sao?”Cố Kiến Quốc lại chẳng thèm để ý Tất Lão Lưu nói cái gì, hiếm khi nào thấy ông ấy lộ ra vẻ vui mừng như vậy: “Lão Lưu nói không sai, mấy hôm nay tôi hay lên trên trấn chính là để nghĩ cách xin được phân hóa học.”“Cuối cùng thì hôm nay cũng đã được thư ký Vương đồng ý.”“Thật hay giả đấy, chúng ta có phân hóa học để dùng rồi?”“Phân hóa học tốt lắm đó.
Nghe nói một miếng đất dùng phân hóa học có thể tăng lượng sản xuất lên gấp đôi luôn đó!”“Vậy nếu chúng ta gieo trồng hai lần trong năm thì có phải là ăn không hết lương thực luôn hay sao.”Sắc mặt Tất Lão Lưu thay đổi, âm trầm: “Kiến Quốc, ông xin được có một hai túi thì bịp người ta nói là một trăm cân tám mươi cân.”“Phân hóa học tốt thật đấy nhưng phân lượng không đủ thì không phát huy được công dụng gì cả.
Có rải được một trăm cân tám mươi cân ra ngoài ruộng thì khác gì đổ nước vào trong biển cơ chứ.”Cố Kiến Quốc thầm biết trong lòng vì mình được chọn làm Đại đội trưởng, Tất Lão Lưu cố ý vạch lá tìm sâu nhưng không tức giận.Ông ấy cười nói: “Lượng phân hóa học xin được đủ cho cả đội sản xuất sử dung, các vị xã viên không cần phải lo lắng.
Cái chúng ta cần làm là mau chóng cày bừa vụ xuân, cần cù chăm chỉ khai hoang đất, tranh thủ tăng sinh sản.”Tất Lão Lưu cười nhạo nói: “Nói thì dễ nghe lắm, ông cầm phân hóa học ra đây xem nào.”Cố Kiến Quốc cao giọng nói: “Phân hóa học, hiện tại tôi không có.”Phía dưới “ồ” lên rõ to, Tất Lão Lưu không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt đắc ý, ra chiều Cố Kiến Quốc thế này không làm Đại đội trưởng được mất nữa,Ai ngờ không đợi ông ta đắc ý xong đã nghe thấy Cố Kiến Quốc nói tiếp: “Nhưng thư ký Vương trên trấn đã phát lệnh cung cấp phân hóa học cho đội sản xuất thôn Thượng Hà, chỉ cần chờ phân hóa học đến nơi là chúng ta có thể đi lĩnh về.”Nói rồi ông ấy lấy đơn ra cho mọi người cùng xem.Tất Lão Lưu đờ cả người, muốn phản bác lại nhưng nhìn thấy con dấu đỏ chót kia thì không nói nên lời.Cố Kiến Quốc chẳng thèm để tâm tới ông ta, bắt đầu sắp xếp công việc rõ ràng theo thứ tự, chính thức bắt đầu cày bừa vụ xuân tại thôn Thượng Hà.Tất nhiên Cố Minh Đông lại được phân đi ươm giống.Gieo trồng lúa nước khó hơn là lúa mạch, đội sản xuất vẫn dùng phương pháp cũ là dùng hạt giống được để dành, chính là lựa ra những hạt thóc đầy đặn nhất của vụ trước phơi khô đi để năm sau dùng lại.Cố Minh Đông phân thóc ra một lần rồi lại chọn lại lần nữa rồi ngâm trong nước bùn vàng.Trong đống chậu rửa mặt kia chính là thóc dự trữ cả năm đang được làm ấm lại.Cố Kiến Quốc vẫn có chút không yên lòng, cố ý lại đây quan sát: “Đúng thế, tẩm như vậy đó.
Hai ngày này nhiệt độ không khí cao, để tầm sau sáu bảy ngày là đủ rồi.”“Hai ngày này cháu cẩn thận một chút, tối cũng chăm chỉ lượn ra đây quan sát xem, tránh bị chuột ăn vụng.”Cố Minh Đông gật đầu đồng ý.Thấy Cố Minh Đông cẩn thận như vậy, Cố Kiến Quốc khá yên tâm.Quá trình thúc hạt nảy mầm khá phức tạp, làm không tốt sẽ ảnh hưởng tới lượng nảy mầm cùng với tốc độ sinh trưởng, đây là phân đoạn cực kỳ quan trọng.Lần đầu tiên làm việc này nhưng Cố Minh Đông chẳng hề lo lắng, chờ tới đêm khuya tĩnh lặng bèn cho dị năng phát huy tác dụng.Trong bốn bề vắng lặng, dị năng bay nhanh xung quanh, lúc này đây Cố Minh Đông có thể cảm nhận được năng lượng thuần khiết của dị năng du nhập vào trong từng hạt giống.Kết quả đầu tiên, dị năng quá mạnh, một vài hạt giống nứt mạ nảy mầm luôn.Đến lúc Cố Minh Đông bảo dừng thì mạ đã mọc thành hoa lúa.Cố Minh Đống ủ chín luôn, niết hạt lúa nhai thử.
Mùi hương nồng đậm này không tồi.
Anh cứ thể rải đống hạt lúa đã chín kia xuống dưới mạ.Sau vài lần thử, cuối cùng Cố Minh Đông cũng đã đo chuẩn xác được lượng cần dùng.
Tuy nhiều lúa nhưng dù sao cũng là cây lương thực một năm, không thể hao phí như cây ăn quả trong rừng được.Căn đo chuẩn xác so với tùy ý sử dụng mệt mỏi hơn nhiều.
Nhưng mắt thấy từng chút năng lượng dung nhập vào trong hạt giống, rồi kích phát ra tiềm lực lớn nhất của chúng nó.
Cố Minh Đông cảm nhận được cảm giác thành tựu vô cùng lớn.Làm được một chốc lại nghỉ ngơi một lát, chẳng mấy chốc hạt giống ngâm trong nước bùn đã tối ưu hóa lần đầu tiên trong đời.Chúng nó không phải là những hạt giống tối ưu theo ý nghĩa truyền thống, nhưng lại càng xuất sắc hơn cả.Lá con của dị năng nằm sấp xuống ra chiều vô cùng mệt mỏi, vắt qua tay anh bất động.
Cố Minh Đông chọc chọc nó nói: “Chúng mày biết tranh đua chút đi, đừng có làm tao mất mặt đấy.”Bỗng nhiên, mặt anh đanh lại: “Ai ở ngoài đó?”.