Một lúc sau, Cố Minh Đông cười một tiếng, nhéo tai cậu nhóc: “Cha không phải thần tiên gì cả, cha chỉ có một bí mật nho nhỏ.”Cố Lượng Thần nghe thấy vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt dưới ánh trăng ngập tràn hạnh phúc.Cố Minh Đông nhéo mũi cậu nhóc: “Nhóc con, bây giờ con đã biết bí mật của cha, vậy tối nay chính là bí mật của hai chúng ta, không được nói ai biết, nhớ nhé?”Lúc đầu, Cố Minh Đông cứ tưởng Cố Lượng Thần sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường, dù sao sự tồn tại của dị năng chỉ có mình anh biết, còn những người khác cũng không thể cảm giác được.Nhưng trên đường trở về, anh nhận ra tâm trạng bất an của con trai, trong lòng anh cũng đã đoán ra được phần nào.
Ngay cả khi đứa nhóc này không nhìn ra được, nhưng có thể cảm giác ra được cái gì, mới có phản ứng như vậy.Cố Minh Đông không lo Cố Lượng Thần sẽ ra ngoài nói linh tinh.
Một là, đứa nhóc này mồm miệng rất kín kẽ, khác hẳn với cái loa phát thanh của anh trai cậu nhóc.
Hai là, đứa nhóc mới tí tuổi như này, với cả đang trong thời kỳ giàu trí tưởng tượng, nói ra cũng không ai tin.Nhưng mà Cố Minh Đông cảm thấy, vẫn nên làm một cái giao hẹn, đứa nhóc này sẽ cao hứng hơn một chút.Quả nhiên, khi Cố Lượng Thần nghe thấy những lời này, thì cậu nhóc gật đầu như gà mổ thóc, hai mắt sáng rực lên.“Con sẽ nghe lời của cha.” Cố Lượng Thần nói.Đây chính là bí mật nhỏ của cậu nhóc và cha, chỉ có bọn họ mới biết được.
Cố Lượng Thần vừa nghĩ tới ngay cả anh trai, chú hai, các cô đều không biết đến giao hẹn này thì rất tự hào.Cậu nhóc còn giơ ngón tay út ra: “Chúng ta ngoắc tay nào.”Cố Minh Đông mỉm cười cũng giơ ngón út ra, nghe theo cậu nhóc nói: “Ngoắc tay thắt cổ một trăm năm, không được thay đổi, ai thay đổi sẽ là con chó con.”Ấn xuống cái ngoắc tay một trăm năm, Cố Lượng Thần vui vẻ cười híp cả mắt, lộ ra răng nanh của mình.Cố Minh Đông cười, xoa tóc con trai cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bế cậu nhóc về nhà đi ngủ.Nhìn cậu con trai nhỏ ngoan ngoãn cởi quần áo, tự lên giường rồi chừa lại chỗ cho mình, rồi lại nhìn đến con trai cả ngủ dạng chân tay bốn phía ngáy khò khò, ngay cả em trai đi ra ngoài một vòng về rồi cũng không biết gì, Cố Minh Đông chỉ biết lắc đầu cười thầm.Mặc dù là sinh đôi, ngoại hình rất giống nhau, nhưng tính cách thì hoàn toàn trái ngược.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Cố Minh Đông bàng hoàng tự hỏi, liệu con trai út của mình có quá thông minh với nhạy bén hay không.Ban đêm ở thôn Thượng Hà rất yên tĩnh, chỉ có ánh trăng chiếu xuống, làm tăng thêm chút mờ ảo mê hoặc.Hai chị em Lưu Ái Hoa không có tâm trạng nào mà thưởng thức sự mê hoặc này.
Hai chị em họ run rẩy ôm nhau, sợ hãi nhìn người đang đứng ở trước cửa.Ngày đó bọn họ từ trạm thu gom phế liệu nhặt về rất nhiều đồ, tuy nhiên có cái thiếu tay, có cái mất chân, nhưng đều là đồ dùng cần thiết của hai chị em họ.Lưu Ái Hoa khéo tay nên đã sửa lại lỗ thủng trên ván giường với sửa lại bộ bàn ghế.
Ít nhất bọn họ còn có chỗ ngủ tử tế, không cần phải ngủ trên rơm rạ, cũng không cần phải ngồi xổm ở cửa ăn cơm nữa.Hai chi em mang được một tấm ván gỗ về để sửa làm cửa, để căn nhà rách nát này không đến nỗi không có cửa.Mà ngay lúc này, cánh cửa bị mở ra, một người đàn ông đứng ở ngoài cửa.Lưa Ái Hoa bị tiếng mở cửa làm tỉnh giấc, vô thức lấy tay che chở cho em trai nằm sau lưng, nhưng chính mình lại sợ mức hai hàm răng va đập vào nhau.Vì ngược sáng nên cô không biết người đứng ở trước là ai, chỉ biết đấy là một người đàn ông, dáng người thấp và gầy.
Nhưng mặc kệ là ai thì đến đây vào lúc nửa đêm chắc chắn không có ý tốt.Cô không khỏi nghĩ đến lời đồn trong tổ sản xuất.
Cô gái kia bị ức hiếp dẫn đến thanh danh bị vấy bẩn không lấy được chồng, không nơi để về, còn suýt nữa bị nước bọt của người dân ép chết, cuối cùng phải nhảy sông tự tử.Lưu Ái Hoa tuy mạnh mẽ nhưng dù sao cô ấy vẫn là con gái, lập tức bị dọa đến muốn khóc: “Chú là ai, chú đừng có tới đây, chú còn tới đây nữa tôi sẽ kêu lên đấy.”Nghĩ đến căn nhà rách nát này cách tổ sản xuất quá xa, trong lòng Lưu Ái Hoa cảm thấy tuyệt vọng.
Cho dù bây giờ cô ấy có hét to lên thì chỉ có mấy xú lão cửu gần đó nghe thấy, nhưng bọn họ làm sao có thể cứu cô ấy được.Không được, cho dù phải liều mạng, cô ấy cũng không để mình bị ức hiếp..