Sắc trời dần dần tối lại, côn trùng trong núi sâu côn trùng kêu vang, mang theo sự tĩnh mịch khác biệt.
Cố Minh Đông không có tiếp tục đi vào mà nửa quỳ xuống, đưa bàn tay áp sát trên đất, nhắm mắt lại cảm thụ vạn vật trong núi.
Bỗng nhiên, anh ngẩng đầu nhìn bên trái, đáy mắt mang theo niềm vui.
Khi xuống núi lần nữa, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, thời đại này không có đèn điện, người nông dân cũng không nỡ dùng dầu, thôn Thượng Hà trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ có ánh trăng chiếu xuống để người đi đường ban đêm mơ hồ nhìn thấy.
Cố Minh Đông xách một con hoẵng, đi về phía trấn Khê Nguyên.
Đi ngang qua nhà họ Cố, Cố Minh Đông ngẩng đầu liếc mắt nhìn, trong nhà yên lặng, cửa đóng chặt, hiển nhiên đám em trai em gái vẫn coi như nghe lời, không thừa dịp anh không ở nhà chuồn êm ra ngoài.
Từ thôn Đại Hà đến trấn Khê Nguyên không tính xa, bước đi của Cố Minh nhanh lẹ, đi hơn hai tiếng đã đến.
Nếu không phải cái thân thể này yếu ớt, Cố Minh Đông cảm thấy mình có thể rút ngắn thời gian lại một nửa.
Đến trên trấn, Cố Minh Đông men theo ký ức của nguyên chủ, rất nhanh đã tìm thấy gia đình trong ký ức.
Mấy năm qua thị trường tự do bị dẹp bỏ nghiêm ngặt, lấy đồ đổi đồ đều biến mất không để lại dấu vết, nhưng theo nạn đói tăng lên và nhà ăn bị bãi bỏ, chợ đen lại một lần nữa ló ra.
Cố Minh Đông cẩn thận núp trong bóng tối, nhìn chằm chằm gia đình kia.
Một lát, xác định ký ức của nguyên chủ không lầm, đây đúng là vị trí chợ đen buôn bán chính xác, Cố Minh Đông mới kéo quần áo che lấy nửa mặt, đi vào bên trong.
Giơ tay gõ cửa.
Cọc cọc cọc --Tiếng gõ cửa ba lần có quy luật, bên trong mới truyền đến âm thanh: "Tìm ai?""Ông Lục.
"Cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng mở ra, trong khe cửa ló ra một gương mặt tròn trịa bụ bẫm hiếm gặp ở thời đại này.
Thừa dịp ánh trăng thấy rõ khuôn mặt mới đứng ở cửa, ông Lục mặt tròn, theo bản năng muốn đóng cửa lại.
Cố Minh Đông vội duỗi chân ra, chặn cửa lại: "Chớ đóng, để tôi buôn bán.
""Buôn bán gì, tôi là người đứng đắn, tuyệt không buôn đi bán lại, hơn nửa đêm cậu làm gì, đi nhanh lên, nếu không tôi kêu người đấy!" Ông Lục ngoài mạnh trong yếu, thấp giọng quát.
Cố Minh Đông không phí lời với ông ta, trực tiếp nhét con hoẵng vào: "Thịt tươi, có nhận hay không?"Ông Lục thấy rõ con hoẵng trước mặt, trợn cả mắt lên.
Cũng không đóng cửa nữa, cũng không diễn tiếp, dẫn anh vào: "U ôi, thứ tốt, cậu bắt ở đâu vậy?""Có thể đổi bao nhiêu lương thực?" Cố Minh Đông trực tiếp sảng khoái hỏi, ông Lục không tin được anh, anh cũng không tin kẻ dối trá này.
Khuôn mặt mập mạp của ông Lục đổi lại nụ cười: "Người anh em, thứ của cậu mặc dù là thịt, nhưng bỏ đi phần không thể ăn cũng chỉ có chừng mười cân, tôi lấy giá thật với cậu, tính một đồng một cân, tôi bán gạo cho bên ngoài lấy ba hào một cân, tôi tính cậu một hào năm, lương thực phụ ở bên ngoài giờ có thế nào cũng phải một hào năm, tôi tính cậu tám xu, thế nào?"Cố Minh Đông hơi nhíu mày, gian thương này chỉ nói gạo bán cho bên ngoài là ba hào, không hề nhắc tới thịt bán ra cũng phải giá trên trời, là gian thương.
Thấy anh dựng thẳng lông mày, ông Lục áng chừng con hoẵng, lại nói: "Người anh em, tôi ra giá thật rồi, giờ ở trấn Khê Nguyên cũng chỉ có tôi dám nhận lấy thứ này của cậu.
""Thịt một đồng mốt, gạo một hào tư, lương thực phụ sáu xu, được hay không, không được thì trả lại tôi.
"ông Lục liên tục kêu khổ: "Người anh em, giá này không được, tôi phải thiệt thòi lớn đó…"Cố Minh Đông cũng không nói, duỗi tay toan xách con hoẵng đi.
"Ai ai ai, cái cậu này sao nóng lòng thế?!" Ông Lục thấy anh muốn đi thật, cũng không chừa thời gian bàn bạc, vội vã kéo anh lại, "Được được, nếu không phải mẹ tôi thèm thịt, tôi cũng không thể chịu lỗ, cứ tính theo cậu đi.
"Vừa nghe lời này, Cố Minh Đông lập tức biết mình vẫn thiệt, nếu không ông Lục chắc chắn sẽ không dễ dàng nhả ra.
Nhưng đêm dài lắm mộng, Cố Minh Đông rầu rĩ nói: "Có dầu ăn không?""Có, dầu rất đắt, tám hào một cân, không trả giá.
""Được, cho tôi một cân, ngoài ra tiền đổi thành một nửa gạo, một nửa lương thực phụ.
".