Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dung Lam kéo người phụ nữ ra bên ngoài bàn đá ngoài sân nói chuyện, trong sân có cây nhãn lớn, dày lá nhiều cành, vừa hay bên cạnh có cái bàn đá, có thể che nắng.
"A Diễm đâu?"
"Trong quân đội," Mộ Yên giơ tay lên phủi bớt bụi sau lưng cô: "Hôm nay tập huấn, buổi trưa không về, nếu không sớm tôi đã kêu anh ấy tới giúp.
"
Trần Diễm và Tô Sính từ nhỏ đã là đôi bạn thân, hai nhà sớm đã xem đối phương là sui gia.
Trần An Quốc cùng với Tô Định Bang làm quen khi còn trẻ, là anh em trên chiến trường, lão gia tử của Trần gia cùng với lão gia tử Tô gia giao tình không cạn, hai nhà đính hôn thuận lý thành chương.
"Trong nhà tôi bây có hai ba người nhân công, cũng không phiền A Diễm tới giúp.
Cũng chừng mười năm không gặp rồi? Không biết đứa nhỏ này bây giờ còn nhận ra chúng ta không.
" Dung Lam kéo cô ngồi xuống băng ghế, mới vừa bận rộn một trận, bây giờ cũng quá mệt mỏi, quả thực không nuốt nổi cơm.
"Làm sao không nhận ra? Hàng năm không phải đều gửi hình về hay sao, ngược lại là A Nhuyễn của chúng ta trổ mã dáng vẻ duyên dáng yêu kiều.
"
Tô Sính khi còn bé người giống như một con mèo vậy, người mềm nhũn, nhỏ chút, lúc đó hiếm ai giống như thế, người của Tô gia gọi cô là A Nhuyễn.
Điểm này Dung Lam ngược lại là đồng ý: "Niếp Niếp từ nhỏ dáng vẻ đã xinh đẹp, nếu không phải bởi vì sức khỏe suốt ngày chỉ ở trong nhà, nếu không sợ là sẽ gây thương nhớ cho các tiểu tử ở trong đại viện quân khu Nam Thành chúng ta.
" Một nhà có nữ bách gia cầu, Dung Lam không cảm thấy có gì, còn xem là chuyện tốt.
"Đúng đúng đúng, lớn lên giống cô, lúc trước không phải cô cũng là một cành hoa trong bệnh viện quân y sao.
" Mộ Yên cười trêu ghẹo.
Dung Lam ánh mắt sáng lên, cười nói: "! Là, chuyện đã qua không nói nữa, Niếp Niếp đang ở phòng bếp nấu chè đậu xanh, chờ lát nữa cho cô uống một chén.
"
"Được, vừa hay gặp A Nhuyễn một chút.
"
Trong phòng bếp, đều được Tô Sính mang tới những đồ tốt, nơi này bên cạnh bếp củi còn có bếp ga, bếp củi có thể dùng một lần ba chảo, chỉ nhìn một cái cô liền lên kế hoạch sử dụng ---
Nấu một nồi nước lớn, chảo ở giữa thì nấu cơm, nồi nhỏ bên trên thì xào thức ăn.
Đến lúc đó, bên cạnh ba cái bếp để một cái bếp nhỏ nấu canh hầm thuốc là được rồi.
Từ Nam Thành về mang theo nồi chén gáo chậu, cùng với một chút trái cây khô, cô dùng bếp ga nấu một chút chè đậu xanh, hợp với khí trời.
-
Chạng vạng tối, các quân nhân làm xong nhiệm vụ quay lại đại viện, vừa bước tới cổng đại viện liền ngửi thấy một mùi thức ăn thơm nức đậm đà.
"Đây là mùi vị gì chứ? Trứng xào tiêu? Đậu chiên? Thịt xông khói?" Triệu Đồ xoa xoa đầu mình, lên tiếng: "Nhà ai nấu cơm ngon như vậy, mùi này có chút xa lạ, không giống như đại viện của chúng ta.
" Từ nhỏ bọn họ đã đến đây xin ăn, tay nghề của các thím trong đại viện đều hiểu rõ.
Trần Diễm cởi chiếc áo quân phục vắt trên vai, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ trắng, cười nói: "Lỗ mũi của cậu tốt giống như Đại Quai nhà tôi.
"
"Cậu có ý gì? Cậu so sánh tôi với một con chó sao?" Triệu Đồ không tình nguyện, liền đuổi theo đánh anh: "Cậu mới giống như Đại Quai!"
Trầm Thanh Tuyết xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: "Đúng đúng đúng, đánh cậu ta, đánh cậu ta!" Lúc trước anh vừa mới tốt nghiệp trung học, nộp đơn xin nhập ngũ, hôm nay đi đến bộ đội báo danh, vừa hay bọn họ cùng nhau trở lại.
Trầm Diễm và Triệu Đồ cũng lớn anh một tuổi, nhưng không học trung học, mười lăm tuổi đã nhập ngũ, anh suy nghĩ sớm biết cũng không cùng Kiều Kiều đi học, nhập ngũ sớm một chút thì tốt biết bao.