Kiếp trước, Tần Hàn Thư không qua khỏi, Hồ Đại Dũng liền bị mang tiếng ngược đãi con gái riêng, bị hàng xóm đàm tiếu suốt mấy năm, khiến cuộc sống của Dương Ái Trinh trong gia đình cũng trở nên khổ sở.
Bác sĩ kiểm tra Tần Hàn Thư một lượt rồi nói: "Không còn gì đáng ngại nữa.
Nhưng bệnh nhân vốn đã yếu, lần này lại mất nhiều máu, về nhà cần phải bổ sung dinh dưỡng đầy đủ."
Bác sĩ dặn dò Dương Ái Trinh cẩn thận.
"Ngày mai có thể xuất viện."
Chưa đến ngày mai, Dương Ái Trinh đã làm thủ tục xuất viện cho Tần Hàn Thư.
Bà nói: "Dù sao con cũng không sao nữa, ở bệnh viện làm gì? Vì chăm con trong bệnh viện mà mẹ đã hai ngày không quản lý việc nhà, không biết chú Hồ và anh chị con ăn uống ra sao rồi, chúng ta về sớm thôi…"
Tần Hàn Thư lạnh lùng cười trong lòng, không nói gì.
Thật tình, cô cũng đang nóng lòng muốn trở về và lấy lại những thứ thuộc về mình.
---
Cha của Tần Hàn Thư xuất thân từ một gia đình lớn thời kỳ cũ, sau khi đi du học về nước, ông đã thành lập một nhà máy dệt, với mong muốn dùng công nghiệp để chấn hưng đất nước.
Sau khi nhà nước thực hiện công tư hợp doanh, nhà máy dệt không còn thuộc về gia đình họ Tần nữa, nhưng cha cô vẫn giữ chức giám đốc nhà máy, quản lý mọi công việc lớn nhỏ.
Năm 1962, cha Tần bị chết bất ngờ trong một vụ hỏa hoạn, năm đó Tần Hàn Thư mới chín tuổi.
Bốn năm sau, mẹ cô, Dương Ái Trinh, tái hôn với Hồ Đại Dũng.
Sau khi kết hôn, Hồ Đại Dũng mang theo một cặp con trai con gái sinh đôi của mình chuyển đến sống trong nhà họ Tần.
Vào thời kỳ trước, cha Tần sở hữu nhiều bất động sản, nhưng sau đó đều đã nộp lại cho nhà nước.
Khi Tần Hàn Thư ra đời, gia đình cô gần như không còn tài sản gì nữa, thậm chí căn nhà tứ hợp viện rộng lớn cũng đã có hơn mười hộ gia đình cùng sinh sống.
Tần Hàn Thư và Dương Ái Trinh trở về nhà tứ hợp viện khi chưa đến giờ tan làm, nên trong sân không có nhiều người.
Hồ Đại Dũng làm nghề mổ heo tại nhà máy thịt, con trai ông là Hồ Binh Binh, mặc dù bị ngốc bẩm sinh nhưng nhìn bề ngoài không khác gì người thường, hơn nữa cậu ta lại rất khỏe mạnh.
Vì vậy, Hồ Đại Dũng mang cậu đi làm học việc, coi như đã sắp xếp cho cậu một công việc.
Hai cha con đều chưa về nhà, chỉ có chị kế của Tần Hàn Thư là Hồ Văn Văn đang ở nhà.
Gia đình họ Tần ở trong căn phòng chính phía bắc sân, gồm ba gian phòng chính và hai gian phòng phụ.
Trong thời đại này, đây là một nơi ở khá rộng rãi — đây cũng được coi là phần thưởng vì cha Tần đã chủ động giao nộp tài sản của mình.
Ba gian phòng chính, một gian thuộc về Dương Ái Trinh và Hồ Đại Dũng, Hồ Binh Binh và Hồ Văn Văn mỗi người một gian.
Tần Hàn Thư sống trong một gian phòng nhỏ bên cạnh, gian còn lại chất đầy đồ đạc lặt vặt.
Vừa bước xuống khỏi xe đạp của Dương Ái Trinh, Tần Hàn Thư liền đi thẳng đến căn phòng mà cô từng ở khi còn nhỏ, nhưng sau này đã bị nhường cho Hồ Văn Văn.
Trong phòng, Hồ Văn Văn đang ngồi trước bàn học, trong tay cầm chuỗi tràng hạt mà cô đã “mượn” từ Tần Hàn Thư.
Đó là chuỗi tràng hạt Kim Cương Bồ Đề gồm 108 hạt, thứ mà cha Tần đã đặc biệt xin từ Tây Tạng khi cô còn nhỏ vì lúc đó cô thường xuyên ốm yếu.
Đối với Tần Hàn Thư, đây là thứ quý giá nhất mà cha cô để lại.
Tần Hàn Thư bước đi nhẹ nhàng đến gần.
Có lẽ Hồ Văn Văn đang mải mê chơi đùa với chuỗi tràng hạt nên không nhận ra Tần Hàn Thư đã tiến lại gần.
Nhân lúc cô ta không chú ý, Tần Hàn Thư nhanh chóng đưa tay giật lấy chuỗi tràng hạt!