Kể từ khi chuyển đến đây, Tần Hàn Thư chưa từng dùng cái nhà vệ sinh đó.
Cô đã nhờ linh thú trong không gian đào cho mình một nhà vệ sinh, dù vẫn còn rất thô sơ nhưng có thể thanh lọc phân ngay lập tức vào đất, mà chỉ có mình cô dùng, còn tiện lợi hơn cả bồn cầu hiện đại.
Trương Kháng Mỹ vẫn tiếp tục nói về việc ủ phân, “Nói thật, tôi cũng chưa biết cụ thể cách ủ phân như
thế nào, phải đi học thôi!”
Tần Hàn Thư: "......" Cô nàng này cái gì cũng học sao?
“Đúng rồi!” Trương Kháng Mỹ bỗng nhìn Tần Hàn Thư với ánh mắt nghi ngờ, “Sao tôi chưa bao giờ thấy cậu đi vệ sinh?”
Tần Hàn Thư: “......!Cậu chú ý đến tôi ghê nhỉ.”
“Đừng có mà mơ! Ai thèm chú ý đến cậu?” Trương Kháng Mỹ bĩu môi, “Chỉ là tôi ở ngay bên cạnh cậu thôi, sáng tối đều gặp.”
Tần Hàn Thư đáp: “Nhưng cậu cũng đâu có theo dõi tôi 24/7, tôi đi vệ sinh chẳng lẽ phải báo cáo với cậu?”
Trương Kháng Mỹ nghĩ ngợi một lúc rồi nghiêm túc nói: “Có phải cậu ăn ít quá không? Nên cậu cũng đi ít? Nhưng cậu nên cố gắng ăn nhiều lên, chúng ta mà tự ủ phân thì phân cũng không đủ đâu.”
Nếu cứ tiếp tục, Tần Hàn Thư sợ mình sẽ mất hết cảm giác thèm ăn cho bữa tối.
“Chuyện này để sau hẵng tính.” Cô vội vàng chuyển chủ đề: “Dạo gần đây, kế toán Ngưu cứ nhằm vào cậu, cậu có biết lý do tại sao không?”
Trương Kháng Mỹ ngơ ngác: “Ông ấy nhằm vào tôi sao?”
Tần Hàn Thư: “......!Trong tất cả các thanh niên trí thức, trưởng thôn luôn giao cho cậu những công việc bẩn và nặng nhất, điều này rõ ràng không bình thường.
Hơn nữa, mỗi lần ghi công điểm, kế toán Ngưu luôn hỏi kỹ trưởng nhóm xem cậu có trốn việc hay không, nhưng những người khác thì không bị hỏi như vậy.”
Trương Kháng Mỹ chợt nhận ra điều gì đó, cô “à” lên một tiếng: “Tôi cũng thấy ông ta nhìn tôi hơi kỳ lạ, thì ra là đang nhằm vào tôi.”
Sau đó, cô quay sang tò mò hỏi Tần Hàn Thư: “Ông ta nhằm vào tôi vì cái gì?”
Tần Hàn Thư: “......!Hôm đầu tiên chúng ta đến, cậu đã nói vài lời không hay về các cán bộ trong đội, có lẽ ông ta vẫn nhớ kỹ.”
Trương Kháng Mỹ nghĩ ngợi một lúc lâu rồi gật đầu: “Có vẻ đúng rồi! Nhưng mà ông ta cũng nhỏ mọn quá, tôi chỉ nói sự thật thôi mà!”
Tần Hàn Thư: “......!Dù sao thì cậu cũng nên cẩn thận hơn.”
Trương Kháng Mỹ hừ một tiếng, cắm cuốc xuống đất, “Tôi không làm điều gì sai, không sợ người khác nói xấu sau lưng.
Ông ta cũng chẳng thể làm gì tôi được.”
Vừa nói, Trương Kháng Mỹ vừa hoàn thành việc lật đất cho vườn rau của Tần Hàn Thư.
Tần Hàn Thư hơi ngại ngùng nói: “Tối nay tôi sẽ nấu gì đó ngon cho cậu.”
Trương Kháng Mỹ vung tay, “Không cần đâu! Chỉ là lật đất thôi mà, có gì to tát đâu! Quan trọng là cậu có học được không?”
Tần Hàn Thư: “......!Học được rồi.”
Dù nói thế, đến bữa tối, Tần Hàn Thư vẫn chia một nửa phần trứng xào hẹ của mình cho Trương Kháng Mỹ.
Cô dùng nhiều dầu, món trứng xào thơm phức.
Trứng này là cô đổi của người dân trong làng, lại trộn thêm một ít trứng từ không gian.
Trong không gian của cô chỉ còn khoảng vài chục quả trứng, sẽ sớm hết, nên Tần Hàn Thư tính sẽ nuôi thêm vài con gà.
Ăn xong bữa tối, trời vẫn chưa tối hẳn, Tần Hàn Thư đem những cây giống dưa chuột và ớt mà đội phát ra trồng xuống.
Cô còn có hạt giống hẹ, nhưng cô đã dọn dẹp một phần trên sườn đồi nhỏ và gieo hạt hẹ ở đó, không chiếm diện tích của vườn rau trong sân.
Trương Kháng Mỹ đang đào đất ở mảnh đất bên cạnh vườn rau của Tần Hàn Thư, cô cũng muốn trồng rau, thấy Tần Hàn Thư gieo hạt hẹ trên sườn đồi, liền nói: “Không sống nổi đâu! Phải gieo xuống đất rồi chăm sóc kỹ lưỡng mới được.”
Tần Hàn Thư đương nhiên biết đất trên sườn đồi không tốt, nhưng cô có lý do riêng.
“Nếu không sống được thì thôi, tôi chỉ gieo thử chút thôi.” Tần Hàn Thư đáp.
Trương Kháng Mỹ lẩm bẩm: “Phí hạt giống,” rồi không nói thêm gì nữa.
Đến tối khi mọi người đã đi ngủ, Tần Hàn Thư lấy một xô nước suối từ không gian ra, tưới lên vườn rau và cả phần hẹ gieo trên sườn đồi.
Cô cũng không quên tưới mảnh đất của Trương Kháng Mỹ.
Nếu cô ấy thực sự đi tưới phân hằng ngày, mùa hè này sẽ khó mà chịu được mùi...
Khi Tần Hàn Thư đang chăm chỉ lo cho cuộc sống của mình, thì lá thư cô gửi cho Tần Phi Dương trước khi rời Bắc Kinh cuối cùng cũng đã đến nơi.