Mặc dù không có thịt, nhưng khi đổ dầu mè vào, nhân trứng gà và rau dại vốn khô khan lập tức tỏa hương thơm ngào ngạt, khiến ai cũng phải nuốt nước miếng.
Khi bánh được nấu chín, những chiếc bánh trắng phau, béo mẫm khiến cả nhóm nhìn mà thèm chảy nước miếng.
Mã Triều Dương ăn một miếng lớn, miệng còn nóng mà vẫn cố nói lúng búng: "Trứng gà đổi hết rồi, bao giờ chúng ta lại đi đổi tiếp nhỉ?"
Kim Ba nói: "Cứ đổi mãi thế này, tiền đâu mà đủ? Tớ nghĩ chúng ta nên tự nuôi gà để lấy trứng."
Hầu hết mọi người ở đây không phải ai cũng dư dả.
Ban đầu, ai cũng còn ít tiền, nhưng khi nhìn cuộc sống của Trương Dao và Tôn Tân Duệ, họ đều nhận ra phải tiết kiệm để tính cho tương lai.
Tần Hàn Thư cũng có ý định nuôi gà, liền hỏi Kim Ba: "Cậu biết chỗ nào bắt gà con không?"
Tôn Tân Duệ nhanh chóng đáp: "Trạm chăn nuôi của công xã có gà con đấy, ai muốn nuôi thì báo tôi, tôi sẽ đi lấy cho."
Tần Hàn Thư là người đầu tiên giơ tay: "Tôi muốn nuôi hai con."
Mọi người đều muốn có gà để nuôi lấy trứng, thế là ai cũng đăng ký.
Tôn Tân Duệ lấy sổ ra ghi chép lại.
Sau khi ăn uống no nê, ai nấy về hang của mình.
Trời đã tối, Tần Hàn Thư rửa mặt mũi xong xuôi, giả vờ tắt đèn đi ngủ.
Thực ra, cô đã lẻn vào không gian của mình.
Việc đầu tiên cô làm là định vị một điểm neo ở cửa hang của mình.
Hôm nay cô đã xử lý Liêu Vũ Khiết, không chừng cô ta sẽ để bụng mà tìm cách trả thù.
Cô đặt hệ thống giám sát cho nhà mình cũng là để phòng ngừa trước.
Xong xuôi, Tần Hàn Thư bắt đầu dạo quanh không gian, ngắm cảnh và tiện tay hái vài quả ăn.
Cô đã dành ra một khoảng đất trống chỉ để trồng trọt.
Hiện tại, chỉ có duy nhất cây dưa hấu.
Những loại rau có thể trồng ngoài sân ở điểm thanh niên trí thức, cô không trồng trong không gian.
Trong không gian, cây cối không có chu kỳ sinh trưởng mà phát triển ngay lập tức.
Vì vậy, cô chỉ cần một cây dưa hấu là đủ ăn.
Ăn xong quả, Tần Hàn Thư còn tắm rửa, rồi mới rời khỏi không gian.
Nhưng vừa bước ra, cô có linh cảm kỳ lạ, như thể có gì đó bất thường trong không gian.
Cô quay lại không gian thì thấy một con cáo đỏ chạy đến trước mặt, kêu khe khẽ.
Những con thú quý trong không gian không thể nói chuyện, và cô cũng không quá thân thiết với chúng.
Cách duy nhất để giao tiếp với chúng là qua ý niệm.
Hành vi kỳ lạ của con cáo đỏ này...!dường như là đang cảnh báo.
Có khi nào bên ngoài có nguy hiểm?
Nhưng rõ ràng lúc nãy cô không phát hiện điều gì bất thường.
Tần Hàn Thư mở chế độ quan sát, cẩn thận theo dõi tình hình bên ngoài hang động.
Rồi cô nhìn thấy một con chuột lớn đang gặm nhấm cái bánh trứng đặt trên tủ.
Cáo đỏ lại kêu hai tiếng.
Tần Hàn Thư: "...!Biết rồi, tôi sẽ đi đuổi chuột."
Cáo đỏ hài lòng cọ cọ vào người cô.
Tần Hàn Thư vừa bước ra khỏi không gian, con chuột đã nghe động và nhanh chóng chạy biến, cô còn chưa kịp ra tay.
Tuy nhiên, nếu trong hang có chuột, cô nghĩ có lẽ mình nên nuôi một con mèo.
Sự cố nhỏ này giúp Tần Hàn Thư phát hiện thêm một chức năng hữu ích của không
gian: cảnh báo nguy hiểm.
Ngay cả nguy hiểm nhỏ như con chuột cũng có thể kích hoạt cảnh báo trong không gian!
Tần Hàn Thư cảm thấy, có lẽ cả đời này cô sẽ không bao giờ chết vì tai nạn bất ngờ nữa.