Nhóm dịch: Thất Liên HoaTống Thành tự nhiên mà nhận microphone, đi tới giữ sân khấu: "Chào mọi người! Vừa rồi là con gái của tôi, Tống Đường.
" Anh đem việc trong nhà ra tiếp tục nói: "Nhà người ta đều là ba mẹ sai bảo con cái làm cái này cái kia, tới lượt nhà chúng tôi, ha ha! Thì ngược lại! Con gái tôi mỗi ngày đều thúc giục tôi đọc báo chí, viết bài tóm tắt, nhận xét các bài bình luận, văn chương, nếu tôi không đọc không viết không nhận xét nó liền oa oa khóc lớn!"Tống Dũng nói xong thở dài thật mạnh.
Ở bên dưới mọi người nghe xong đều cười, ngay từ đầu Trần Kiến Thiết còn rất buồn bực việc Tống Thành không nói theo bản thảo cậu đã soạn, nhưng cả buổi tối ngồi nghe mấy bài thuyết trình theo quy củ, cả người cậu đã choáng váng, bây giờ nghe Tống Thành nói những việc này, cậu cảm thấy rất thoải mái, cũng cười theo, không còn để ý nữa.
Tống Đường tỏ vẻ không còn gì để nói, cạn lời.
Ba của cô nói như vậy không nghĩ tới cảm nhận của cô một chút nào hay sao?Cô cũng là một người có sĩ diện đó nha!Bài phát biểu hài hước thú vị của Tống Thành khiến mọi người đều bật cười.
Anh tiếp tục nói: “Mọi người cũng biết tôi rồi đấy, tôi rất thích đánh bóng bàn nên vừa tan làm xong là sẽ đi ngay.
”Người nọ vừa nói cười với Tống Nghiệp lúc trước lại nói tiếp với Tống Nghiệp: “Chú tư nhà cậu còn rất tự hiểu lấy mình nữa.
” Không phải kiểu người chọc cho người ta chán ghét giống như trong tưởng tượng của anh ta.
“Cho nên cái chuyện cần cù này tôi cũng không dám nói.
” Tống Thành giơ microphone lên nhìn về phía mọi người.
Rồi anh lại nói thêm một câu: “Mà có nói thì mọi người cũng không tin.
”Có người cố ý nói: “Quả thật không tin!”Tống Thành nhún vai chờ phía dưới yên tĩnh hơn lại nói tiếp: “Nhưng thật ra tôi là người rất quan trọng ở phân xưởng của chúng ta, ví dụ như lần trước có người ở phân xưởng một tới đây mượn đồ, đã nói là chỉ mượn ba ngày thôi nhưng kết quả tới hai tuần còn chưa thấy trả.
Giám đốc của phân xưởng chúng tôi lập tức cử tôi đi đến thương lượng với người của phân xưởng một.
”Có mấy người của phân xưởng một ngồi không yên, Tống Thành nói cái này làm gì chứ lãnh đạo thì đang ngồi ở đây, chuyện xấu của phân xưởng không thể truyền ra ngoài được.
“Tống Thành, cậu nói ít một chút đi.
” Có người đứng lên hô: “Phân xưởng của các cậu cũng có đồ mượn của chúng tôi mấy ngày không trả còn gì.
”Tống Thành nhướng mày: “Không phải do học của các người sao.
”Người nọ: “…”Những người khác không ngừng ngồi xem náo nhiệt, quả thật phân xưởng một có cái tật xấu này rất thích mượn đồ nhưng mà không trả lại.
Lúc yêu cầu bọn họ trả lại thì bọn họ lại lấy do loại lý do này “Mọi người đều là anh em trong phân xưởng cả mà” để thoái thác, quá không biết xấu hổ.
Tống Thành lại đưa ra vài ví dụ làm mọi người cũng cân nhắc, ai ui quả thật Tống Thành rất quan trọng trong phân xưởng.
Ví dụ như lão Dương, lão Trương và Tiểu Cao đều thuộc về kiểu thiên lý mã, Tiểu Chu và mọi người thì thuộc về kiểu con bò già, hai kiểu này là kiểu có tính thay thể rất cao còn Tống Thành lại là một kiểu riêng cực kỳ hiếm có.
Giám đốc phân xưởng bảy ngồi ở phía dưới khoé miệng giật giật, cái tên Tiểu Tống này thật sự muốn tự dát vàng lên mặt mình sao.
Nhưng thành thật mà nói về phương diện giao tiếp và hợp tác với người khác thì Tiểu Tống thật sự là một người rất giỏi.
Có đôi khi không cần ông ta phải ra mặt thì một mình Tiểu Tống đã xử lý được hết rồi.
.