Nhóm dịch: Thất Liên HoaGiác quan thứ sáu của cô nói rằng chắc chắn con gái của cô sẽ bảo cô đi làm ban nữ công gì đó.Nói như vậy thì những ngày đánh cá của cô sẽ một đi không trở lại nữa.Cho nên cô chỉ có thể bán đứng Tống Thành, có câu nói rất đúng có ông xã chính là dùng để bán đứng.Tống Thành phát biểu xong, người tiếp theo chính là Tiểu Cao.Lòng bàn tay của Tiểu Cao ra mồ hôi nhiều cực kỳ, biểu hiện của Tống Thành đã nằm quá ngoài dự kiến của cậu ta, bão cuồng gió lớn làm cậu ta buồn bực.
Trước kia Tống Thành chưa từng phát biểu qua bao giờ, đúng là kỳ lạ.Nếu như biết sớm như vậy thì cậu ta đã không cho Tống Thành đi lên trước cậu ta rồi, thất sách đúng là thất sách.Hiện tại tình thế đang cực kỳ bất lợi với cậu ta, lá phiếu sẽ được bầu sau khi tất cả mọi người trong phân xưởng phát biểu xong.
Nếu nói như vậy, mọi người sẽ có ấn tượng sâu sắc nhất với người lên phát biểu cuối cùng, thế nhưng cậu ta vừa không phải là người cuối cùng mà bản thảo lại viết rất quy củ.Tiểu Cao thở dài hy vọng mọi người sẽ bầu chọn cho cậu ta vì sự chăm chỉ trong công tác hàng ngày của mình.Còn về ý tưởng muốn gây được ấn tượng ban đầu với lãnh đạo thì cậu ta đã không còn sự tự tin này nữa.Tiểu Cao đưa mắt nhìn Khương Dật mới phát hiện ra tầm mắt của đối phương vẫn còn đang dừng lại ở trên người Tống Thành.Tâm thái của cậu ta lập tức trở nên có hơi không ổn, cũng may cậu ta cũng đã học thuộc lòng bản thảo rồi cho nên mới có thể hoàn thành xong bày diễn thuyết một cái hữu kinh vô hiểm (*), không gây ra lỗi cũng không quá xuất sắc.(*) 有惊无险 (Hữu kinh vô hiểm): Bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm.Trần Kiến Thiết ngồi dưới sân khấu đang không ngừng tính toán số phiếu, lần này mọi người không chỉ nhận được phiếu bầu của những người trong xưởng mà còn nhận được phiếu bầu của tất cả nhân viên.
Mười lăm người đứng đầu trong cuộc bầu chọn sẽ được coi là người “Sản xuất mẫu mực”.Cậu ta tính toán thử một chút, có thể có khoảng 30% người sẽ bầu phiếu cho Tống Thành, nhưng thế này vẫn còn chưa đủ.Anh Thành của cậu ta phát biểu quá tốt nhưng mọi người bỏ phiếu dựa theo họ hàng, quyền lợi.
Thành thật mà nói, anh Thành của cậu ta không chiếm được ưu thế đó.Chờ tới khi mọi người phát biểu xong, Tôn Thuận Hoa mới bước ra chủ trì: “Tạm thời mọi ngừơi không cần nóng vội, chờ một lát nữa nhân viên công tác sẽ kiểm phiếu.”Một lát sau, có một nhân viên nói với Tôn Thuận Hoa: “Chủ nhiệm, số phiếu đã tính xong rồi.”Tôn Thuận Hoa phất tấm thẻ trên tay: “Hiện tại tôi sẽ công bố danh sách những người đạt được danh hiệu “Sản xuất mẫu mực” của cục mỏ quặng lần thứ 19.”Tống Đường ngừng thở sợ mình nghe bị sót.Người đầu tiên? Không phải, người thứ hai cũng không phải… Càng tới phía sau Tống Đường càng khẩn trương hơn.Lý Nam rất bình tĩnh: “Con gái cứ thả lỏng ra nào, ba con được chọn là do ba may mắn nhưng nếu như không được chọn cũng là chuyện bình thường.
Có biết bao nhiêu người thế này mà chỉ chọn ra có mười lăm người.”Nếu như Tống Thành thật sự không được chọn vậy thì cô sẽ đi an ủi anh vậy.Thế nhưng chắc hẳn Tống Thành cũng không cần cô an ủi đâu.Người đàn ông nhà cô là người có tấm lòng rất rộng rãi, lúc này còn đang châu đầu ghé tai cùng người khác cơ mà.“Vẫn còn ba vị trí cuối cùng.” Tôn Thuận Hoa nói: “Chúng ta công bố từ sau đến trước đi.”“Cao Kiến Công.”.