"Nếu chị nói như vậy, có phải tôi cũng có thể nói Tiểu Vận đẩy Thanh Thanh nhà tôi xuống nước nên Thanh Thanh mới nắm áo Tiểu Vận không?” Trần Mẫn lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn Mã Liên như đang nhìn kẻ thù.
Mã Liên bị nhìn run lên một cái, bà ta mặc kệ mình có lý hay không, cứ ngồi dưới đấy khóc lóc: "Hôm nay nếu các người không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ lên trấn tuyên truyền, để xem Lý Trác Thành nhà các người có còn giữ được công việc hay không.
”
Trong phòng, Lê Thanh Thanh đang ôn hòa thương lượng để Lê Trác Tinh mở cửa nhưng lần này cậu rất kiên quyết, không nghe lọt một chữ nào.
"Em trai à, em có phải là em trai ruột của chị không, là em ruột của chị thì mở cửa cho chị ra ngoài đi.
”
Lê Trác Tinh liếc nhìn bên trong, thấy Lê Thanh Thanh không sao thì lại nhìn ra cổng, tập trung quan sát bác cả gái.
Nếu như bác cả gái đánh người thì cậu sẽ chạy ra giúp ngay.
"Đừng nghĩ nữa, chị, chắc chắn chị là chị ruột của em, muốn ra ngoài à, không có lệnh của mẹ thì em cũng không dám thả chị ra đâu.
”
Nhưng trong lòng cậu lại nghĩ với tay chân bé tý kia của Lê Thanh Thanh còn chưa đủ cho bác cả gái tát một cái nữa.
Không thể để cô ra ngoài được.
Lê Thanh Thanh tức giận đá lên cánh cửa: "Lê Trác Tinh, chị nói lại lần cuối, thả chị ra ngoài.
Chị phải ra ngoài để nói cho rõ ràng, nếu không lát nữa bác cả gái cả sẽ vu khống chị nhiều hơn đấy.
”
Hiếm khi Lê Trác Tinh không phản bác lại ngay.
Lê Thanh Thanh thấy có tiến triển thì tiếp tục khuyên nhủ: “Em trai ngoan của chị, em cứ yên tâm, lát nữa ra ngoài chị sẽ nói rõ ràng chuyện chị bị rơi xuống nước.
Chị bị Lê Vận đẩy ngã, em cũng không muốn chị bị oan đúng không, chúng ta cũng không thể để Lê Vận mang tiếng thơm nhỉ?”
"Lê Vận xấu xa thế sao, còn đẩy chị xuống nước? Chị, chị chờ đi, em ra ngoài nói với mẹ một tiếng.
”
Nhìn xuyên qua cửa sổ, Lê Thanh Thanh thấy Lê Trác Tinh chạy tới ghé vào tai Trần Mẫn nói vài câu, sau đó Trần Mẫn bắt đầu xắn tay áo đánh nhau với bác cả gái.
Ngày bình thường Trần Mẫn là người vô cùng quan tâm đến hình tượng, bây giờ lại vì cô mà đến hình tượng cũng không cần.
Mã Liên làm nông lâu năm mà Trần Mẫn lại không phải thế, đương nhiên sức của bà không bằng Mã Liên.
Lê Trác Tinh lại phụ một tay, Mã Liên thấy thế thì hét toáng lên: "Mọi người lại đây mà xem, hai người nhà thằng hai Lê đánh một mình tôi này, có còn biết xấu hổ không!”