"Đồng chí Vương, anh mới cần đầu óc tỉnh táo suy nghĩ rõ ràng, một cô gái Thượng Hải, sống những ngày tháng tươi đẹp, bởi vì tình yêu đi theo anh đến tỉnh Điền, trông rất đẹp đấy, cái gì cũng có thể thích ứng, anh cứ chờ sứt đầu mẻ trán đi.
""Tôi cũng không nói cáo khác, nói con rắn kia thôi, Tiểu Thẩm nhà ông thấy rắn sẽ có phản ứng gì?"Vương Hữu Lý: "Con gái bình thường đều sợ.
""Người vợ này của tôi là khắc tinh của rắn độc, một con rắn lớn như vậy, cô ấy trực tiếp túm lấy đầu nó.
"Vương Hữu Lý: "…""Trước đây tôi cùng với cô ấy từng thi bắt rắn, con người cô ấy tuy rằng cảm giác phương hướng không được tốt, nhưng động thái thị lực lại rất tốt, cô ấy…"Vương Hữu Lý nghe mà tê cả da đầu: "…""Có tin vợ tôi mà vứt vào trong núi tỉnh Điền, bản thân cô ấy cũng có thể sống vui vẻ hăng hái mấy chục năm hay không.
""Cô ấy còn học y, bản thân có bệnh tự mình trị.
"…Vương Hữu Lý đã không thể nào tưởng tượng được người vợ tương lai của Cố Thịnh lớn lên thế nào, không cần nói nhiều, chắc chắn dung mạo không đẹp, nhưng thân thể khỏe mạnh, dễ nuôi, có năng lực, không cần đàn ông quá bận tâm.
Nhất định là tin lời của đám chị dâu bên kia, kết hôn thì phải tìm người khỏe mạnh mông to.
"Anh đang tìm vợ hay tìm đồng đội vậy?"Cố Thịnh chỉ đơn giản muốn bớt việc thôi.
"Không phải nói rồi à, hôn nhân chính là chiến trường, tìm vợ có khác gì tìm đồng đội không?" Cố Thịnh lấy một nắm hạt dưa, vừa ăn vừa nói: "Tuy rằng bình thường tôi cùng với cô ấy không hợp nhau lắm, nhưng cô ấy quả thật là người tôi có thể yên tâm giao sau lưng.
"Vương Hữu Lý lắc đầu một cái, nghĩ thầm người này thật cố chấp: "Anh cứ chờ hối hận đi, anh đó, chờ sau này hâm mộ cuộc sống vợ chồng tình tứ của tôi với Tiểu Thẩm.
""Chúng ta cưỡi lừa xem hát, chờ xem.
"*Nhà họ Hạ.
"Bên nhà họ Triển có gọi điện thoại tới không? Ngày kết hôn cũng sắp đến rồi.
"Hạ Minh Chương nhớ tới khuôn mặt rực rỡ xinh đẹp của Triển Ngải Bình, trong lòng hơi động, chiến tranh lạnh mấy ngày, hôm nay lén nhìn cô từ xa, không nghĩ tới cô càng trở nên xinh đẹp hơn.
Mùa đông, cô chính là đóa mai đỏ kiêu ngạo.
"Hôm nay con sẽ đi dỗ cô ấy, hòa giải với cô ấy.
"Mẹ anh ta - Châu Giai Thúy nói: "Đừng đi, ai đi trước người đó chịu thua, phải cho bên kia chủ động cúi đầu.
"Lúc liên hệ với nhà bọn họ, tư thái của Chu Kiều Dung ở trong điện thoại rất thấp, bà ta lộ ra sự lo lắng để Châu Giai Thúy cảm thấy nhà họ Hạ đã bắt bí được, còn thiếu một cái cúi đầu của Triển Ngải Bình thôi.
Thành phần nhà họ Hạ bọn họ có chút vấn đề, một bà con phương xa của nhà họ Hạ là một nhà tư bản, đã từng ‘uống chút canh’ với nhà họ Hạ, sau đó lúc phân chia thành phần, nhà bọn họ cũng thành công dứt áo ra ngoài.
Người nhà họ Hạ khôn khéo tinh ranh nhất, gặp người nói tiếng người, gặp ma nói tiếng ma.
Hạ Minh Chương xoay trái xoay phải, hiện tại ăn sung mặc sướng, nếu cưới được một cô gái trong gia đình có thành phần tốt thì đó mới là vô âu vô lo.
Nhà họ Hạ bọn họ vô cùng hài lòng đối với thân phận của Triển Ngải Bình, nhưng bọn họ biết rõ "Đuổi theo không phải buôn bán", làm ăn phải đùa bỡn mưu mô, đạo lý rất đơn giản, con gái trẻ tuổi dễ bị lừa, chính là muốn bên nhà chồng đóng vai chính diện, người chồng vai phản diện, cô gái mới có thể chết tâm suy sụp.
Dù cho bị nhà chồng mài giũa, cô vẫn cảm thấy chồng thiên vị mình, đối tốt với cô.
Rất nhiều người trong nhà đều liên hợp lại bắt chẹt con dâu.
"Phụ nữ chính là như vậy, cảm giác đạo đức mạnh hơn đàn ông, chờ nó cúi đầu trước, con tỏ vẻ không quan tâm hiềm khích lúc trước, lại khiêm tốn ra sức dỗ dành nó, bảo đảm nó cảm động, hổ thẹn, tự trách, cảm thấy là mình không có tình người, chúng ta liên hợp lại, cứ như vậy từng bước một hạ thấp ranh giới của nó, đè ép tính tình của nó.
".