Cũng ngay lúc này, Cố Thịnh buông tay ra, khuôn mặt anh lạnh lùng, đi lên phía trước, nhấc đầu gối đạp vào bụng Hạ Minh Chương, sau đó tay phải bóp lấy cổ họng của anh ta, xách anh ta lên như xách một con chó chết, gằn từng chữ một: "Bình Bình là người của tao, nếu mày còn dây dưa với cô ấy, hừ ——"Anh cười lạnh cúi đầu ghé vào lỗ tai anh ta nói mấy câu, trên mặt Hạ Minh Chương hoảng sợ vô cùng.
Cố Thịnh ném anh ta xuống đất, lạnh lùng nói:"Cút.
"Châu Giai Thúy ở bên cạnh run rẩy nói: "Cậu, cái người này, sao lại như vậy…"Triển Ngải Bình rốt cuộc tìm được tên đàn ông đáng sợ này ở đâu vậy, ánh mắt nhìn người ta cứ giống như muốn giết người vậy.
Nếu chỉ có một mình Triển Ngải Bình thì bọn họ còn dám dây dưa, hiện tại có một "sát tinh" như thế đứng ở đây, hai mẹ con đến rắm cũng không dám thả, cong đuôi bỏ chạy.
Triển Ngải Bình thấy hai người họ chạy tè ra quần, nhớ tới dáng vẻ dọa dẫm vừa nãy của Cố Thịnh, cảm thấy anh giống như nhân vật phản diện trong phim truyền hình vậy.
—— Bọn họ như là một đôi vợ chồng phản diện.
Mặt mày Triển Ngải Bình cong lên, trong đôi mắt không che lấp được ý cười, Cố Thịnh mặt lạnh vừa quay đầu nhìn thấy lúm đồng tiền của cô, sắc mặt của anh càng lạnh hơn, lửa giận trong lòng khó tiêu, vừa nãy lúc Hạ Minh Chương nói chuyện… Anh thật sự có kích động muốn giết chết người đàn ông này.
Thịt trong tô anh, anh không ăn thì người khác cũng đừng hòng chạm.
Cố Thịnh vô tình nói: "Nếu gả cho tôi thì phải tuân thủ chuẩn mực đạo đức phụ nữ, không thể nghĩ tới tên đàn ông khác.
"Lần này Triển Ngải Bình thật sự nhịn không được, cười đến mức run rẩy.
Cố Thịnh tức giận: "Cười cái gì mà cười.
""Được, tôi tuân thủ, tôi tuân thủ, sau này nghĩ tới anh, cũng chỉ nghĩ về một mình anh thôi.
" Triển Ngải Bình cười kéo cánh tay của anh.
Mặt Cố Thịnh không hề cảm xúc: "… Đây mới là anh em tốt, anh em tốt, đồng đội tốt.
"Triển Ngải Bình: "…""Ừ, anh em tốt, chúng ta tiếp tục đi vào uống rượu mừng đi.
"Triển Ngải Bình đẩy anh, đi vào tiếp tục ăn đám cưới của mình.
Cố Thịnh móc ra rượu ngon, cô giữ ý nghĩ không thể chịu thiệt thòi, cũng uống vài ly.
Tựu lượng của Triển Ngải Bình cũng không tệ lắm, chỉ là uống rượu dễ đỏ mặt, uống xong gò má ửng hồng, đôi mắt mơ màng nhìn quanh.
Hôm nay tâm trạng của cô tốt, luôn cười mãi, nụ cười kia sáng tới mức khiến Cố Thịnh đầu váng mắt hoa.
Anh cứ không nhịn được nhìn chằm chằm môi cô, Cố Thịnh cảm thấy hôm nay mình chắc chắn là bị ma quỷ ám ảnh rồi.
Cố Thịnh cũng không biết nói chuyện này với ai, tìm cơ hội, kêu Vương Hữu Lý đi ra ngoài, nói với anh ta: "Hôm nay… Có phải có chỗ nào đó hơi sai sai không?"Sai sai? Vương Hữu Lý liếc mắt nhìn anh, hôm nay lão Vương uống nhiều rượu, anh ta chỉ vào Cố Thịnh nói: "Cố Thịnh, hôm nay mặc dù là ngày vui của anh, nhưng tôi vẫn muốn nói —— Cố Thịnh, anh là đồ súc sinh!"Vương Hữu Lý nghĩ thầm, anh ta chưa từng thấy ai được hời còn khoe mẽ như anh, đồ chó giả vờ giả vịt.
Ở trong bộ đội, mỗi một nữ binh đều là bảo vật chớ nói chi là một nữ binh xinh đẹp như thế, còn đẹp hơn mấy cô gái trong đoàn văn công, eo nhỏ chân dài, còn có văn hóa, sinh viên đại học, nữ quân y, đòi phải gả cho anh.
Đại mỹ nhân xinh đẹp dường này, mặt dày mày dạn muốn gả cho anh, trên đời còn có chuyện tốt như thế này sao?Cô còn cõng anh mười cây số!Còn nợ ân tình, còn muốn trừng trị cô.
Có ai đang đi đái không, mau mau đến đái vào mặt cho anh tỉnh đi trời!Đánh nhau? Hai người bọn họ còn đánh nhau từ nhỏ.
Trời ạ, nữ binh xinh đẹp như vậy anh cũng có thể xuống tay được, anh đúng là súcsinh.
—— súc sinh thật sự!Cố Thịnh lạnh mặt: "Anh mới là súc sinh đó, nói tiếng người.
""Tiếng người? Được, tôi nói tiếng người.
" Vương Hữu Lý ha ha một tiếng: "Cố Thịnh, từ hôm nay trở đi anh lo làm người đi!"Sau khi nói xong, Vương Hữu Lý xoay người rời đi.
Anh ta tuyệt đối không cho Cố Thịnh cơ hội nói chuyện, vừa nãy Vương Hữu Lý đã nghĩ rõ ràng, chép báo cáo kết hôn gì đó, thằng chó này chẳng qua muốn tìm anh ta khoe khoang thôi!Anh cố ý khoe khoang khoe khoang!Tuyệt đối không cho anh cơ hội khoe khoang.
Nghẹn chết anh đi.
Cố Thịnh: "…?".