" Ưm...!"
Trong trạng thái mơ hồ, Tần Mộc Lam chỉ cảm thấy cơ thể mình như đang lơ lửng trên mặt nước, không thể kiểm soát được sự rung lắc của bản thân.
Người cô căng cứng, khó chịu đến mức chua xót.
Khi cô bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn, cố gắng mở mắt ra, nhưng vô ích.
Cô chỉ có thể để mình chìm sâu vào biển cả mênh mông của cơn mê.
Khi Tần Mộc Lam hoàn toàn tỉnh táo, ánh mặt trời đã tràn ngập căn phòng.
Cô duỗi tay che đi ánh sáng chói chang, nhưng lập tức sững sờ.
Nhìn bàn tay mũm mĩm, trắng bóc trước mắt, cô không dám tin mà lắc lắc tay mình.
Xác định rằng đó chính là tay của mình, cô giật mình hốt hoảng.
Đây...!không phải là tay cô!
Tay cô rõ ràng phải mảnh khảnh, tinh tế và trắng nõn, chứ không phải là bàn tay thịt đầy đặn như trước mắt.
Lúc này, Tần Mộc Lam chợt nhớ ra những điều kỳ lạ đêm qua.
Cô lập tức quay đầu sang nhìn, và ngay lập tức trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Chỉ thấy trong ánh sáng ban mai, một gương mặt nam tính, cương nghị xuất hiện trước mắt cô.
Đôi lông mày rậm rạp như kiếm vươn lên cao, mũi cao thẳng, môi mỏng nhấp chặt.
Dù đôi mắt người đàn ông đang nhắm lại, nhưng vẻ đẹp trai của anh vẫn không hề suy giảm.
Nhìn xuống phía dưới, Tần Mộc Lam đột nhiên nhận ra rằng người đàn ông này không đắp chăn kỹ.
Thấp thoáng cô có thể nhìn thấy những múi cơ bụng săn chắc.
Ưm...!Dáng người đẹp quá mức!
Tần Mộc Lam ngây người ngắm nhìn anh một lúc lâu, rồi cẩn thận nhấc nhẹ góc chăn lên để kiểm tra cơ thể mình.
Nhưng...
Cơ thể mập mạp đầy thịt này, cô thật sự không muốn nhìn thêm nữa.
Tần Mộc Lam định ngồi dậy mặc quần áo, đầu cô đột nhiên nhói lên đau đớn.
Cảm giác như có thứ gì đó đang chọc vào não cô, vô số mảnh ký ức xa lạ bắt đầu tràn vào tâm trí cô, cho phép cô nhìn rõ cuộc đời ngắn ngủi của một người khác mà cô chưa từng biết đến.
Chờ đến khi đầu không còn đau, Tần Mộc Lam cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, đồng thời nhận ra những chuyện hoang đường đã xảy ra với mình.
Cô nhớ rõ mình vì một ca bệnh khó, đã thức trắng nhiều đêm để nghiên cứu phương án điều trị.
Khi cuối cùng cũng tìm ra giải pháp, trước mắt cô bỗng tối sầm, sau đó mất đi ý thức.
Đến giây phút tỉnh lại, cô đã trở thành Tần Mộc Lam – một cô gái nông thôn mũm mĩm sống ở thập niên 70, trùng tên trùng họ với mình.
Hiện tại, thời điểm là ngay sau năm mà phong trào vận động vừa kết thúc.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tần Mộc Lam trở nên cực kỳ khó coi.
Tối qua, cô đã lỡ mơ màng làm chuyện không nên với một người, và thủ phạm gây ra tất cả chuyện này chính là Tần Mộc Lam nguyên bản của thế giới này.
Người Tần Mộc Lam nguyên bản có tên giống hệt cô, đều được lấy từ một loại dược liệu có tên “Mộc Lam.” Khác biệt duy nhất là tên của cô do viện trưởng trại trẻ mồ côi quá cố đặt, còn tên của nguyên thân là được ông nội Tần Vân Hạc chọn cho.