Chẳng qua vậy cũng sẽ chỉ khiến cô bé cho là nằm mơ, mãi cho đến hai ngày trước biết cha cô bé thật sự sắp đi xem mắt, chuyện trong mộng thành thật, lúc này cô bé mới tựa như gặp sấm sét giữa trời quang.
Ngay cả khoai lang cũng ăn ít hai miếng.
Vừa nghĩ tới tình cảnh trong mộng, Tiểu Nha từ nhỏ đã mình dốc sức làm việc, dựa vào mình nuôi sống mình sao có thể chịu được uất ức này?.
Thậm chí không lo được đầu đau, cô bé bắt đầu suy nghĩ nên làm sao quấy nhiễu cửa hôn sự này.
Để cô bé nói, những người lớn này cũng có bệnh, một oắt con như cô bé nhiều năm như thế đều tự nuôi sống mình, hiện tại cũng đã lớn lên, có thể bắt đầu kế hoạch dò xét núi, nơi nào cần phải tìm người tới chăm sóc?.
Nhất là cuối cùng còn phải để chính cô bé đi chăm sóc người khác, Tiểu Nha là một oắt con khôn khéo, mới không làm loại chuyện ngu ngốc này.
Cô bé tới đại đội nhìn trộm vài ngày, những nàng dâu ông chú lớn nhỏ đánh nhau, cuối cùng suy nghĩ ra mấy phương án.
Giả bệnh là hạ sách.
Bát tự không hợp ở cùng nhau sẽ xui xẻo là thượng sách.
Còn không phải nhà ai cãi nhau cũng nói bát tự không hợp, đời trước xui xẻo à.
Tiểu Nha cảm thấy lời này tương đối có đạo lý, dù sao, từ trong một giấc mộng này, sau khi cha cô bé và mẹ kế cùng nhau, cô bé còn không phải xui xẻo lớn lên à.
Không may đến mức thần tiên cũng chẳng nhìn nổi mà nhắc nhở cô bé.
Tiểu Nha tìm khắp nơi để tới nhà mẹ kế tìm đường làm quen hỏi chút tình huống, thanh niên trí thức già kia nói gì mà phúc kia họa gì, hình như chính là chuyện như vậy.
Ông trời cho cô bé một cái nhắc nhở để cô bé cảnh giác mẹ kế không có ý tốt, sau đó thần tiên lại biến cha cô bé thành ngốc.
Thật đúng là khó mà nói vị thần tiên nhắc nhở thế này đến cùng có đáng giá hay không được.
Tới nhắc nhở mẹ kế cũng phải để nhãi con như cô bé đi nhọc lòng, cha ruột ngốc này là thật sự ngốc mà.
Tiểu Nha nắm thật chặt sọt trong tay, tựa như có thâm cừu đại hận gì mà không đồng ý tiếp tục đi về phía trước.
Mới vừa ở nơi này do dự một hồi, trong nhà bên kia đã bốc lên khói đen, Tiểu Nha biến sắc, cộc cộc cộc nhanh chóng chạy về trong nhà.
Cha ruột à, ngốc thì cũng không thể đốt nhà.
**.
"Cha làm gì vậy?”Tiểu Nha trừng mắt to, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn về phía người trước mắt đang ngồi xổm ở bên bếp lò.
Người kia một mặt đen xám, thần sắc mờ mịt, trên tay còn cầm cây côn gỗ cao bằng bắp chân đâm đến đâm đi bên trong lò lửa, tựa như đối đãi với kẻ thù gì đó.
Một lần dùng sức, nồi gốm phía trên đã trực tiếp bị đâm lệch ra, hai hạt gạo cũng tràn ra ngoài.
Thấy thế, ánh mắt anh càng phát ra mê mang, cọng tóc ngốc trên đầu lại càng lộ ra thêm.
Ngu đần.
"Ai nha.
”Vừa nhìn thấy gạo rơi, Tiểu Nha tranh thủ thời gian ném chiếc sọt trong tay, một mặt đau lòng chạy tới, cẩn thận từng li từng tí ở bên nhà bếp nhặt hai hạt gạo này lên này, thở phì phò nói.
"Đây chính là gạo đó, rơi rất đáng tiếc.
”Tiểu Nha nắm bắt hai hạt gạo bỏ vào trong miệng, tinh tế nhấm nuốt sau đó đột nhiên kịp phản ứng.
"Không đúng cha à, cha từ nơi nào có được gạo? Con chuột cũng không tới nhà ta, cha sẽ không đi trộm của bà nội đấy chứ? Sẽ bị đánh đòn.
”Tiểu Nha có sữa thì xem như mẹ, ăn hai hạt gạo đã đi đến trước mặt người đàn ông nhận gậy gỗ, bắt đầu đưa củi lên, tay nhỏ lưu loát tạo lửa, vừa lầm bầm lẩm bẩm ngừng.
"Nhà ta cũng chỉ có một chiếc nồi này, cha phải cẩn thận chút, con đến đốt con đến đốt.
Đầu cha bác sĩ nói thế nào? Cha mà thật sựu ngốc cũng không phải chuyện tốt.
”"Ôi" gậy gỗ lắc lư bên trong một hồi lại lôi ra một củ khoai lang lớn bằng nắm đấm, ánh mắt Tiểu Nha sáng lên, người cũng lập tức đổi giọng, khấp khởi mừng rỡ nói.
"Ngốc tốt, ngốc tốt.
”Đồ ngốc này xem như biết tìm ăn.
Sầm Vĩnh Vọng xoay gương mặt nhìn oắt con lẩm bẩm lầm bầm này, im lặng, nhưng thần sắc càng thêm mê mang.
Oắt con vô cùng bẩn này nói, anh, ngốc?"Ngốc cũng không tốt lắm, lửa cũng không biết đốt" Đây không phải đến lúc càng phải tìm một mẹ kế đến rồi chứ?"Bại gia quá bại gia quá, buổi sáng nào có ăn nhiều đồ như thế" Thế này sẽ không phải là định cho cô bé ăn hai bữa ngon rồi đưa cô bé lên đường đó chứ?.
"Ôi.
”Đang nói bị đánh một cái, hai tay Tiểu Nha ôm đầu, nước mắt rưng rưng nhìn về phía Sầm Vĩnh Vọng cầm cây củi mảnh trên tay.
"Đầu con còn chưa khỏi mà.
”Tiểu Nha có bộ dáng trường kỳ dinh dưỡng không đầy đủ, tóc vàng, da vàng, trên mặt cứ như chỉ có một lớp da, lộ ra đôi mắt vừa đen lại lớn.
.