Thập Niên 70 Gia Đình Cực Phẩm

Vì bà ta cho rằng con trai lớn sẽ không tìm ra được phiếu vải, ai ngờ rằng ông thực sự tìm được.

Vẻ mặt bà ta bình tĩnh, tiếp tục làm thức ăn, âm thanh thái thịt còn vang hơn cả sấm: "Không có tiền, có tiền cũng sẽ không cho một con bé làm quần áo mới, bé trai còn chưa được mặc nữa là."

Tôn Lệ Hà cười đắc ý, mẹ chồng vẫn yêu thương hai đứa con trai của bà ta hơn.

Giang Trường Hải nhếch miệng, trong lòng cũng có chút nóng nảy, lập tức muốn vào trong phòng lấy: "Lúc trước mẹ đã đồng ý với con, hiện giờ đổi ý cũng vô dụng, mẹ không cho con con sẽ tự đi lấy."

"Đứng lại, thằng nhãi kia có tin tao đánh chết mày không?" Bà cụ bị chọc giận đến phát run, ôm lấy eo của ông.

Ai ngờ Giang Trường Hải bình thường lười biếng, luôn làm những việc nhẹ nhất lúc này lại có sức lực lớn đến lạ thường, kéo bà cụ đi vào trong phòng.


Lúc này bắt đầu trở lên náo loạn, mọi người đều ầm ĩ cả lên.

"Anh cả, anh cả, anh đừng kéo mẹ bị ngã."

"Ôi thằng con bất hiếu này, mày mà dám lấy tiền thì mẹ nhất định sẽ liều mạng với mày."

"Mẹ, rõ ràng mẹ đã đồng ý với con, mẹ đừng để bị ngã."

Tẩu thuốc lá gõ gõ vào cánh cửa, Giang Đại Sơn nghiêm mặt nhìn vợ con, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên tờ phiếu vải: "Con lấy được từ đâu?"

Giang Trường Hải cũng không dừng bước: "Con lấy thịt rừng quang minh chính đại mà đổi được để làm quần áo mới cho con gái con. Khó khăn lắm mới được đi học nên cũng phải thay được bộ quần áo mới. Cha, trước đó cha đã đồng ý với con rồi."

Lúc này sắc mặt của Giang Đại Sơn mới dịu xuống, biết là không phải lấy được thông qua con đường phạm pháp thì mới yên tâm: "Đi lấy cho nó ba đồng tiền, cả nhà náo loạn như vậy còn ra gì nữa?"

Trương Quế Hoa buông tay, vẻ mặt đau lòng lẩm bẩm: "Là ông đồng ý, tôi có đồng ý đâu."

Một tờ phiếu vải cùng với ba đồng tiền đã đủ mua được một con gà mái.


"Lúc đón Tết cũng phải mua quần áo mới, thằng cả tự kiếm được một tờ phiếu vải, sau này đến Tết thì bớt đi, coi như là làm trước."

Giang Đại Sơn hít một hơi thuốc: "Nấu cơm nhanh lên, đưa tiền rồi thì đừng có làm loạn nữa."

Chồng mình đã lên tiếng, bà cụ cho dù có đau lòng thế nào cũng không dám không đồng ý, hùng hùng hổ hổ mở ngăn tủ ra: "Suốt ngày điên điên khùng khùng, xem xem có ai đối xử với con gái tốt như vậy không, sau này cũng tốt qua nhà khác. Nếu con bé này không thi đỗ cấp ba thì nhất định phải đánh gãy đôi chân chó này đi."

Giang Miên Miên đang ngồi trước cửa sổ nhà mình xem hết toàn bộ quá trình liền xoa xoa cánh tay và đôi chân nhỏ. Vì sự an toàn của sinh mệnh, cô còn phải cố gắng học tập hơn nữa.

Giang Trường Hải xoa xoa vết chai trong lỗ tai của mình, vui vẻ nhận lấy ba đồng tiền được đưa một cách không tình nguyện của bà cụ, sau đó cẩn thận đếm lại: "Được, vừa đủ. Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, Miên Miên của con thông minh như vậy không chừng còn có thể thi lên đại học."

Trương Quế Hoa nhếch môi, cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy. Đợi đến khi Tam Nha lấy được học bổng thì có thể trả lại chút vốn rồi.


Tôn Lệ Hà vốn còn đang coi như cắn hạt dưa xem chuyện cười, không ngờ rằng anh cả thực sự đòi được ba đồng tiền, lập tức vô cùng ghen tị, cao giọng nói: "Mẹ, mẹ không thể bất công như vậy. Tam Nha chỉ là một bé gái cũng được may quần áo, Chí Văn Chí Võ vẫn còn đang mặc quần áo cũ từ năm ngoái. Trước đây đã nói rằng phải đối xử công bằng với cả ba đứa mà."

Chí Văn Chí Võ mới từ bên ngoài chạy về vừa nghe đến quần áo lập tức hân hoan nhảy nhót.

"Bà nội, cháu cũng muốn, bà cũng làm cho cháu một bộ đi."

"Bà nội, thường ngày bà đối xử tốt với chúng cháu nhất, chúng cháu cũng muốn có quần áo mới mặc."

Mặc dù bọn chúng không ghen tị em gái có quần áo mới mặc, nhưng có đứa trẻ nào lại không muốn có quần áo mới đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận