Đáp lễ cho Thượng Hải xong, Vu Nhân nhớ lại lúc viết địa chỉ gửi hàng, cô đã ghi địa chỉ đơn vị của Lư Thư Duệ cho bưu kiện gửi cho ba mẹ hắn, chứ không ghi địa chỉ nhà.
“Tại sao lại gửi đến đơn vị? Gửi về nhà chẳng phải tiện hơn sao?”
Vu Nhân có thể nói rằng cô sợ mẹ hắn sẽ chia đồ không công bằng, hoặc không cho các chú, thím gì đó của hắn phần sao? Không đời nào, tuyệt đối không.
Vu Nhân lại bắt đầu bịa chuyện: “Gửi đến đơn vị của ba ngươi, để mấy đứa con không tình nguyện xuống nông thôn kia thấy.
Con trai ông ấy không chỉ tới nơi khó khăn nhất mà còn không oán than, nỗ lực xây dựng nông thôn, biến nơi rộng lớn này thành đất dụng võ.
Làm vẻ vang cho ba ngươi chứ còn gì nữa.”
Lư Thư Duệ tuy học nhanh và có năng lực mạnh, đã hiểu biết phần nào về những việc gia đình, nhưng vẫn chưa thấu đáo được những tầng sâu hơn của vấn đề.
Hắn cảm thấy cách suy xét của Vu Nhân khá hợp lý.
Vu Nhân chuẩn bị nhiều đồ như vậy, không thể để người như Lư đại tỷ tiện nghi mà hưởng hết.
Đây là lễ đáp trả, ai cũng có phần.
Lần sau, sẽ xem biểu hiện của từng người, không thể cứ tay không mà đòi đồ của Vu Nhân.
Cô không phải người dễ dãi, cuộc sống không thể cứ để người khác lợi dụng mãi được.
Chẳng bao lâu sau khi gửi đồ đi, đồ từ Thượng Hải cũng đến.
Đẩy hai đứa bé ngày càng hiếu động vào nhà, mùi thơm từ đồ ăn đã bốc lên.
Xem ra, đồng chí Lư đã về trước.
“A, a…”
Hai đứa nhỏ bắt đầu phát ra âm thanh, nằm trong xe kêu a a vài tiếng.
“A a gì, lão tử ngươi có nghe thấy đâu mà kêu.”
“Nghe thấy rồi, đi rửa tay đi, cơm sắp xong rồi.”
“Được thôi, các ngươi là người nhà, ta là người ngoài.”
Đẩy hai đứa bé đến cửa, Vu Nhân múc nước để rửa tay.
Sau bữa tối, hai người cùng nhau dọn dẹp nhà bếp, tắm rửa, giặt quần áo.
Xong hết mọi việc, hôm nay xem như hoàn thành nhiệm vụ.
“Nhà gửi đồ tới, ta để trong phòng ngươi rồi, ngươi xem qua và sắp xếp lại.”
“Hôm nay mới tới à, ngươi cũng khéo giấu đấy, nhẫn tới giờ mới nói.”
Lư Thư Duệ nghĩ thầm, nếu nói sớm, chắc chắn lòng hiếu kỳ của cô sẽ khiến cô bỏ cả bữa để xem ngay.
Cả hai bế mỗi người một đứa bé, đi lên lầu hai để xem nhà gửi những gì.
“Đây là của ông bà nội, đây là mẹ ta gửi, cái này là của nhị tỷ, còn cái này là tam thẩm gửi.”
Các gói hàng có lớn có nhỏ, gói của nhị tỷ là lớn nhất.
Không biết chị ấy lại gửi thứ gì mà to thế.
Không có phần của đại ca và đại tỷ, trong lòng Vu Nhân liền ghi nhớ, cô chẳng khác gì một kế toán viên, sẵn sàng tính sổ mọi lúc.
Đồ của nhị tỷ đều là những thứ cô và bọn trẻ có thể dùng được, như vải bông, sữa mạch nha, sữa bột, thịt hộp, cá hộp...!Còn có một cái nồi nhỏ, hình như bằng gang, dù hơi biến dạng nhưng vẫn dùng được.
Sau này cô có thể dùng nó để nấu món phụ cho bọn trẻ.
Còn lại đa phần là các thực phẩm bổ dưỡng, không khác nhau nhiều lắm.
Vu Nhân ghi chép lại hết, ân tình này sau sẽ trả.
Đồ của ông bà nội không nhiều nhưng đều là đồ quý giá.
Họ gửi cho bọn trẻ hai chiếc khóa trường mệnh và một chiếc vòng ngọc nhỏ, tất cả được gói kín trong một chiếc áo bông nhỏ.
Vu Nhân còn ngạc nhiên, vì cô nghĩ bọn trẻ không cần áo bông.
Nhưng khi mở ra, cô mới hiểu, mấy món này thuộc loại “bốn cũ” (vật phẩm cấm lưu hành), không thể trao đổi công khai bên ngoài.