Lẽ ra hôm nay bọn họ kết hôn, quả thực có rất nhiều thứ cần mua nhưng trong lúc gấp gáp này, sao có thể kịp mua đầy đủ.
Hơn nữa, hoàn cảnh của họ rất đặc thù nên cô không muốn mua gì cả, chỉ nghĩ về sau thiếu cái gì thì mua cái đó.
Lấy thêm một cân kẹo trái cây, cô vừa mới lấy tiền và phiếu ra, Trình Nghiêu đã thanh toán hóa đơn xong.
Giang Vãn chỉ do dự hai giây, lập tức dứt khoát cất tiền và phiếu đi, hai người sắp kết hôn, vì kết hôn nên mới phải mua kẹo, anh là đàn ông nên anh bỏ tiền ra mua.
Từ cửa hàng bách hóa ra, hai người lại đến tiệm cơm quốc doanh ăn sáng, gọi bánh bao bột trắng nhân thịt, sữa đậu nành và bánh rán, rất hào phóng.
Giang Vãn vội vàng kéo tay áo anh, nhỏ giọng nhắc nhở: “Không cần nhiều như vậy.
”Những thứ này đều không rẻ, vừa phải dùng tiền vừa phải dùng phiếu lương thực, chủ yếu là anh gọi nhiều như vậy, ăn không hết sẽ rất lãng phí.
Trình Nghiêu nghiêng đầu, cười với cô như đang an ủi, sau đó bê bữa sáng ngồi xuống đối diện cô rồi nói: “Tôi nhập ngũ năm 16 tuổi, 9 năm trong quân đội, gia đình tôi không cần tôi gửi tiền về, tôi cũng không có chỗ để chi tiêu, vì vậy cũng tiết kiệm được tiền và phiếu.
”“Bây giờ tôi là đội trưởng đội kỹ thuật, mỗi tháng đều nhận được tiền lương, cũng có phiếu, vì vậy cô không cần tiết kiệm cho tôi, cô có thể sống một cuộc sống như cô mong muốn.
”Cô chớp mắt, cúi đầu uống sữa đậu nành.
Tuy bản thân có tiền, sau này tự do cũng có thể kiếm tiền nhưng khi nghe anh nói như vậy, trong lòng cô vẫn cảm thấy vui vẻ.
Trình Nghiêu: “Hôm nay chúng ta lĩnh chứng, bữa sáng đầu tiên chắc chắn phải ăn ngon.
”Giang Vãn cảm thấy rất có lý.
Dáng vẻ này trong mắt đàn ông chính là thẹn thùng.
Trong mắt Trình Nghiêu tràn ngập ý cười, gắp một chiếc bánh bao đặt vào trong bát của cô: “Đừng chỉ uống sữa đậu nành.
”Cũng may sau đó anh không nói gì nữa, cúi đầu nghiêm túc ăn uống.
Giang Vãn lặng lẽ nhìn trộm anh, quả thực lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô có thể nhận ra, dáng người anh rất cao, lại thẳng tắp, tư thế ngồi cũng ngay ngắn, đi lại rất có trật tự, hẳn là thói quen quanh năm được dưỡng thành trong quân đội.
Cô nghĩ, kết hôn với người như vậy, có lẽ tương lai không đến mức quá khổ sở đúng không?Ít nhất, chắc là không khổ hơn những ngày cô ở nông trại?Về phần bí mật của mình, cô vô thức nắm chặt tay, quên đi, hiện tại không nói nữa, xem tình huống về sau.
Giang Vãn không có cảm giác thèm ăn, cô ăn một cái bánh bao, nửa cái quẩy và một bát sữa đậu nành là no.
Trình Nghiêu đảm bảo cô ăn no, anh ăn nốt phần còn lại, sau đó đạp xe chở cô đến xã lĩnh chứng.
Quá trình này đơn giản và suôn sẻ hơn cô nghĩ, Trình Nghiêu mở thư giới thiệu của mình trước, sau đó mới đưa thư của cô rồi cùng nhau xin giấy đăng ký kết hôn.
Khi Trình Nghiêu mở thư giới thiệu, lãnh đạo xã nhìn anh vài lần, giống như có chuyện muốn nói nhưng cuối cùng chỉ đưa tay vỗ vỗ trên vai anh, cũng không nói gì thêm.
Ánh mắt nhìn cô hiện lên sự kinh ngạc, lúc nhìn Trình Nghiêu thì anh lắc đầu cười.
Giấy chứng nhận kết hôn ngày nay chỉ là một tờ giấy nhưng có một dấu chính thức lớn màu đỏ.
Giang Vãn cầm trong tay nhìn, không hiểu sao có hơi nóng mắt, trong lòng cũng dâng lên nỗi chua xót.
Sau đó, cô cẩn thận gấp giấy chứng nhận kết hôn, cất vào trong túi mình.
.