Những người bị trói lại còn không tin, muốn nói thêm.
Nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy sắc mặt lạnh lùng của Trình Nghiêu, ánh mắt anh như dao lướt ngang qua:“Nhiều năm qua nông trường 528 tách thành nhiều nhóm nhỏ, bắt nạt và chia rẽ nội bộ, hãm hại đồng chí nữ, đây đều là những thông tin có thật đã tra được, mấy người có thể đối chiếu xem bản thân đã phạm tội gì.
Trong ba năm qua, có mười ba đồng chí nữ bị chèn ép và cưỡng hiếp đã chọn cách tự sát.
Tôi không dám nói đến những tội khác, chỉ riêng tội lưu manh, bất cứ ai dính vào nó đều không thoát khỏi cảnh bị bắn.
Vậy bây giờ hãy nghĩ xem, các người đã phạm tội gì?”Anh vừa nói vừa ném một tập tư liệu: “Tôi, Trình Nghiêu, một tháng trước nhận được nhiệm vụ phụ trách tiếp quản và chấn chỉnh nông trường 528, đây là tư liệu mà tôi tự điều tra trong một tháng qua, tư liệu về tất cả mọi người đều ở chỗ tôi.”Nghe anh nói xong, lại nhìn tập tư liệu trong tay anh, những người đó đều im lặng.Bọn họ có chút bồng bột nhưng không ngu ngốc, đến bây giờ, cuối cùng cũng hiểu được lần này phía trên thực sự nghiêm túc!Điểm mấu chốt là Trình Nghiêu nhắc nhở bọn họ rằng trong số họ, có nhiều người không phạm tội lưu manh, cho dù thỉnh thoảng nói chuyện đùa giỡn đồng chí nữ nhưng cũng không đến mức bị trúng đậu phộng.Nhưng nếu bây giờ bọn họ vẫn muốn vu khống Giang Vãn, chẳng khác nào đang tự thừa nhận bản thân tham gia hãm hại đồng chí nữ, thứ chờ đợi bọn họ chắc chắn là đậu phộng!Kết quả là họ lập tức trở nên trung thực.Lục Minh nhanh chóng hạ lệnh: “Dẫn bọn họ đi!”Sau đó, tầm mắt nhìn về phía chủ nông trường, lạnh nhạt nói: “Xin mọi người hãy phối hợp, ở lại văn phòng này trong hai ngày tới.”Đây là một hình thức giam giữ trá hình.
Chờ đến khi giải quyết xong những chuyện này mới quay lại tìm người, Trình Nghiêu đã dẫn Giang Vãn rời đi.Tâm tình lúc này của Giang Vãn có chút phức tạp, trở lại ký túc xá, khi xung quanh không có người, cô nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”Nếu như không phải anh phối hợp với cô, lấy được giấy chứng nhận kết hôn trong thời gian ngắn nhất, lại nói dối trước mặt người ngoài rằng bọn họ là vợ chồng sắp cưới để bảo vệ cô thì hôm nay cô sẽ không tránh khỏi phải chịu một phần trách nhiệm.Cho dù cô đã được chứng minh vô tội nhưng những lời nói dơ bẩn chắc chắn sẽ đeo bám trên người cô sau này, thanh danh trong sạch của cô cả đời cũng không lấy lại được.Còn có thể liên lụy đến anh.Trình Nghiêu: “Chúng ta là vợ chồng, không cần khách sáo.”Nói xong, anh lấy toàn bộ tài sản của mình ra, tiền, phiếu và sổ tiết kiệm, chỉ nhìn thoáng qua mà không đếm kỹ, nhét vào tay cô, không cho cô cơ hội từ chối: “Cô cất mấy thứ này giúp tôi, bây giờ cô đói không? Chúng ta đi ăn cơm.”Giang Vãn theo bản năng lắc đầu: “Không đói.”Căng tin trong trang trại 528 phục vụ ba bữa ăn một ngày nhưng khẩu phần buổi trưa thì ít hơn, thường chỉ có lãnh đạo, quân đồn trú và đội kỹ thuật mới có thể ăn trưa.
Tù nhân lao động cải tạo và thanh niên tri thức đều là người nghèo, chỉ được ăn hai bữa một ngày.Người dân địa phương trở về nhà để ăn.Sau khi Giang Vãn tới, cô tuân theo nguyên tắc không tiết lộ tiền bạc của mình ra ngoài, cũng giả vờ bản thân rất nghèo, đi theo mọi người ăn hai bữa một ngày, bụng đói cồn cào, buổi sáng ăn bánh bao thịt lớn, không làm việc tiêu hao thể lực nên bây giờ thực sự không cảm thấy đói..