Nếu lại trừ điểm thì ngày làm việc hôm nay là vô ích phải không?Mọi người xung quanh hoặc là hả hê khi thấy người gặp họa, hoặc là gương mắt xem trò vui.
Ban đầu Lục Thanh Hương cũng muốn xem trò vui, nhưng giờ sắc mặt rất khó coi.
Giang Vãn đã ở đây hơn một tháng, nhìn cô có vẻ chân yếu tay mềm dễ bắt nạt, ai ngờ mới ngày đầu tiên đến làm việc, người trông có vẻ yên tĩnh kia đã tố cáo Lý Nhị Cường!Nhổ củ cải mang theo cả bùn, hơn một nửa nông trường đều chịu thiệt theo!Chồng của Lục Thanh Hương chính là một trong số đó, sau khi Giang Vãn đến, đôi mắt của hắn ta đã dán chặt vào người cô.
Vừa rồi cô ta nghe nói Giang Vãn và đội trưởng đội kỹ thuật trước đây là vợ chồng sắp cưới, cô ta hoàn toàn không tin.
Nhưng cũng không khỏi có chút ghen tị.
Dựa vào cái gì cô ta sạch sẽ không dính bụi trần, còn gặp được người đàn ông ưu tú che chở?Dựa vào cái gì bản thân phải thối rữa trong bùn đất cả đời không nhấc chân ra được?Ghen tị làm người ta xấu xí, cho nên khi vừa nhìn thấy Giang Vãn trì hoãn công việc, cô ta đã không ngần ngại báo cáo.
Không ngờ người này trước kia luôn im lặng lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy!Lục Thanh Hương vốn muốn nói thêm vài câu bào chữa cho bản thân, nhưng đội trưởng Mã đã mất kiên nhẫn: "Cô còn muốn làm việc không? Nếu không làm việc sẽ coi như vắng mặt!"Tức là điểm công hôm nay bị trừ hết.
Lục Thanh Hương không dám lên tiếng, nhưng thỉnh thoảng vẫn dùng ánh mắt căm ghét nhìn cô.
Giang Vãn hoàn toàn không quan tâm, hơn nữa cô nghĩ thông suốt rồi.
Dù sao hôm nay cô nhiều lắm cũng chỉ được 1 điểm công, đã trì hoãn vậy thì trì hoãn cho trót đi!Cô tạm thời còn tiền, chồng của cô cũng có rất nhiều tiền, nghĩ như vậy, cô dứt khoát trì hoãn luôn.
Cô ngừng đào đá, bắt đầu nhổ cỏ dại và cành cây, không chỉ đơn giản là dọn dẹp đất hoang mà cô còn đang phân loại cỏ khi dọn dẹp, đất hoang thì đất hoang, đôi khi vẫn có thể tìm thấy kho báu.
Ví dụ như lá bạc hà này, lá non hái vào mùa này là tốt nhất, có thể dùng làm trà uống, giải khát, giảm mệt mỏi.
Hôm qua cô để ý thấy công việc của đội kỹ thuật có vẻ rất vất vả, đem về đun cho Trình Nghiêu uống cũng rất tốt.
Những cây bạc hà này là cây dại, chỉ có một bụi nhỏ, sau khi hái về, cô đào rễ lên, nhân lúc không có người để ý đem đi trồng, nghĩ đến việc trồng ở trước sau kí túc xá, sau này muốn uống trà bạc hà thì có thể uống bất cứ lúc nào.
Cứ như vậy đến lúc gần tan làm, cô chợt phát hiện ra một thứ rất quý giá ở cánh đồng cỏ khô!Đông trùng hạ thảo!Ôiii!Thuộc tính Tỳ Hưu tốt ở điểm này chứ đâu, cô chỉ cần liếc mắt là biết đây là cái gì!Đây là đồ tốt đấy!Cô bắt đầu cẩn thận quan sát, tuy đang là giữa hè nhưng đây không phải là thời điểm thích hợp để hái đông trùng hạ thảo, có thể do địa lý, mấy người đàn ông vẫn chưa đào đến chỗ này, đây là thời điểm tốt nhất để tìm nốt số còn lại!Vì thế cô không do dự lập tức bắt tay vào đào.
Cô đào từng chút từng chút một, vứt cỏ dại sang một bên, thuận tiện thu thập đông trùng hạ thảo.
Cô làm rất nhanh, những người ở gần đó không biết đây là gì nên cũng không để ý đến cô.
Chỉ có Lục Thanh Hương thi thoảng nhìn sang bên này, thấy thế liền cùng người bên cạnh cười cợt: “Cả buổi trưa không làm gì, bây giờ lại tích cực như vậy, đáng tiếc muộn mất rồi! Cả ngày hôm nay chỉ được có 1 điểm công thôi!".