“Được, anh đợi chút.
” Giang Vãn xoay người đi vào, khi lại trở ra, trên tay nhiều thêm một con thỏ rừng, đã được xử lý sạch sẽ cả rồi, đưa cho anh: “Buổi tối các anh ăn thêm một bữa.
”Trình Nghiêu nhận lấy, trong mắt tràn ngập ý cười: “Được, em khoá cửa cẩn thận.
”Mấy người này lúc trước là lính cấp dưới của Trình Nghiêu, từ khi nào mà anh lại dịu dàng ôn hòa với người như vậy nhỉ?Lúc trước anh rất hung dữ với người khác, đối với đồng chí nữ càng hung dữ hơn, làm đồng chí nữ người ta tức phát khóc, anh còn có thể nói với mọi người: “Yếu đuối như thế thì đến đây làm cái gì, muốn khóc thì về nhà mà khóc! Muốn ở lại thì phải vác nặng đi năm kilomet, nếu như chịu không được thì sớm cút về đi!”Nữ hộ sĩ đáng thương đó một lòng vì anh mới đi đến biên cảnh, sau cùng không chạy hết năm kilomet, nôn đến sắc mặt trắng bệch bị người ta khiêng đi rồi.
Kết quả vừa rồi bọn họ nhìn thấy cái gì đấy?Thật sự là không nghĩ đến, đối mặt với chị dâu, lão đại lại là một lão đại như vậy!Trình Nghiêu làm như không thấy biểu tình trên mặt của bọn họ, Giang Vãn là vợ anh, những người như bọn họ có thể so sao?Lại còn muốn anh cho họ sắc mặt tốt?Sợ là giấc mơ tối hôm qua vẫn chưa tỉnh rồi.
Bọn Đại Vĩ nhìn thấy mặt của đội trưởng lại khôi phục về dáng vẻ nghiêm túc ngày thường, khiến cho mọi người đều không dám thở mạnh, chân tay nhanh chóng bắt đầu làm việc.
Loại chuyện như xây nhà này, ngày trước trong quân khu bọn họ rất hay làm, quen việc dễ làm, phân công làm việc, không bao lâu thì bắt đầu vào việc.
Vì để không làm người khác ngứa mắt, Trình Nghiêu xây nhà không to lắm, phòng chính có ba gian, sau phòng chính có thêm một gian nhà bếp, hậu viện lại xây thêm một phòng vệ sinh và phòng để đồ, sau cùng dùng tường vây xung quanh lại.
Phần đất bên trong tường vây quanh nhà có thể làm một mảnh đất trồng trọt, trồng thêm một số loại rau xanh, nếu như sau này trong nhà muốn nuôi thêm gà vịt gì đó, cũng tiện hơn.
Bên này bọn Trình Nghiêu vừa đi ra, bên kia thím Mã - vợ của Mã Hợp Đồng liền tìm đến cửa: “Thanh niên trí thức Giang? Có nhà không?”Bà ta từ xa đi đến đã hét lên rồi, bởi vì những ký túc ở nơi này được xây giống nhau, bà ta không biết Giang Vãn ở phòng nào.
Trong lòng toàn là xem thường, cảm thấy thanh niên trí thức từ trong thành phố đến đây thật sự không cần mặt mũi.
Đột kỹ thuật này với quân nhân tạm trú toàn là đàn ông trẻ khỏe sinh lực tràn trề, cô yểu điệu õng ẹo như một đoá hoa bổ nhào vào đây, không cần biết bị con bò nào húc vào, đều là do cô lẳng lơ, cũng chỉ có những cô thanh niên trí thức từ trong thành phố đến đây mới làm ra được loại chuyện này mà thôi.
Nghĩ lại nông trường trong những năm nay có những nữ thanh niên trí thức lần lượt gả cho đàn ông nơi này, làm gì có người nào không có thủ đoạn dụ dỗ chứ, quyến rũ mất hồn của đám đàn ông rồi, đến nỗi phải cãi nhau với người nhà để đòi cưới được bọn họ?Không cần biết người khác nhìn thế nào, dù sao thì bà ta nhìn không vừa mắt.
Bà ta cũng nhất định nhất định sẽ không lấy nữ thanh niên trí thức cho con trai mình.
Bà ta hét xong đợi một hồi, mới nhìn thấy Giang Vãn đi ra, chỉ một lúc này trời đã tối rồi, nhưng toàn thân cô lại trắng đến phát sáng.
Bà ta nhếch môi khinh thường, cứ xin nghỉ mãi chẳng chịu làm việc, khó trách da lại trắng như vậy, trắng đến quyến rũ.
Giang Vãn nghe thấy có người gọi cô, lúc đầu còn tưởng mình nghe nhầm, sau đó lại nhìn thấy thím Mã qua cửa sổ, thì rõ ràng quả thật là đến tìm cô.
Cô khách sáo chào hỏi: “Thím Mã sao lại đến đây thế này?”Thím Mã không khách sáo, hai mắt trừng lên, cười như không cười đáp lại: “Gần đây nông trường nhiều việc, cô biết mà, chúng là là một đoàn thể, chỉ là mọi người nỗ lực phối hợp cùng nhau, mới có thể cùng tiến bộ được.
”Bây giờ nông trường thiếu đi hơn phân nửa lực lượng lao động, sau này vào vụ thu hoạch mùa thu chắc chắn sẽ có vấn đề, đặc biệt là những thanh niên trí thức, làm việc thì làm không được, lười biếng trễ nải công việc lại là số một, thậm chí còn khiến họ đau đầu.
Thím Mã càng nói chuyện không khí lại càng lạnh xuống: “Thanh niên trí thức Giang cứ xin nghỉ như vậy, là do trong người có chỗ nào không khỏe à? Nếu như là thật thì tốt nhất vẫn nên đi ra trạm vệ sinh để bác sĩ chuyện nghiệp khám cho, trị bệnh cho tốt, dưỡng sức khoẻ cho tốt, thu hoạch mùa thu của chúng ta không bao lâu nữa là bắt đầu rồi.
”Những lần xin nghỉ này của Giang Vãn, thật sự lấy nguyên nhân bị bệnh, vậy thì đã rõ ràng rồi, thím Mã đến đây một chuyến, là muốn nói cho cô biết giả vờ bệnh không có tác dụng, nếu xin nghỉ nữa sẽ trực tiếp trừ điểm công.
Thím Mã chính là đại diện cho tiểu đội trưởng Mã Hợp Đồng đến đây truyền lời, Giang Vãn đồng ý qua loa, bởi vì người ta phê bình cũng không sai, với lại cô cũng không muốn trở nên đặc biệt, cô chỉ muốn khiêm tốn an an ổn ổn sống qua ngày mà thôi.
Vì vậy quyết định sáng ngày hôm sau thức dậy, làm đơn phê chuẩn khai hoang một mảnh đất.
Mặc dù công việc cũ vẫn phải làm, nhưng ít nhất vẫn phải làm tốt trên bề mặt, lén thoải mái chút là được rồi, không cần thiết phải ra vẻ phách lối, làm như vậy người ta không vừa ý khẳng định sẽ bị tố cáo, còn không phải là tự mình tìm phiền phức cho mình hay sao.
.