Thập Niên 70 Hôn Nhân Chớp Nhoáng Thật Ngọt Ngào


Mã Phi Lan nghiêm túc nhìn mẹ: "Chủ trương đưa thanh niên trí thức về nông thôn để họ nâng cao trình độ giáo dục ở đây là đúng, hơn thế nữa bọn họ mang theo kiến thức về nông thôn để cải cách nơi này!”Thím Mã bĩu môi: "Cô ta là kiểu con gái nũng na nũng nịu trên thành phố, làm sao mà thay đổi được nông thôn! Hơn nữa, nông thôn chúng ta có gì không tốt? Mẹ tự hào vì mẹ là nông dân, không cần bọn họ đến cải cách!"Mã Phi Lan cạn lời, lười nói chuyện vô nghĩa với mẹ.

Nông trường mấy ngày nay hơi bất ổn, dần dần có thêm vài gương mặt mới.

Buổi tối, lúc Giang Vãn hỏi chuyện này, Trình Nghiêu nói: “Văn phòng vừa tắm một trận máu tươi, về sau trang trại sẽ ngày càng tốt hơn.

”Vài ngày sau, những người bị bắt đi vẫn chưa được thả ra, người trong trang trại dần dần bất an.

Lục Thanh Hương cũng là một trong số đó, lúc Tiền Đóa đi tới, cô ta không nhịn được hỏi: “Nghe nói lần này có rất nhiều người bị bắn, có đúng không?”Tiền Đóa nặng nề gật đầu: “Hình như là đúng…”Lục Thanh Hương biến sắc.

Tiền Đóa nhíu mày nhìn cô, ngập ngừng nói: "Thanh Hương, thật ra… việc này đối với cô cũng không hẳn là chuyện xấu, cô cứ nghĩ thoáng một chút, rồi về sau cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.

"Lục Thanh Hương sắc mặt dữ tợn, nhưng nhìn thấy ánh mắt Tiền Đóa, không nói gì chỉ cụp mi xuống gật đầu.


Thật ra Tiền Đóa cũng không rõ lắm về cuộc hôn nhân của Lục Thanh Hương, nhưng cô ấy biết chồng của Lục Thanh Hương không phải dạng người tốt đẹp gì, nên mới nói vài lời an ủi rồi rời đi, mùa gặt sắp bắt đầu rồi nên cô ấy rất bận, nhà nào cũng phải chuẩn bị mọi thứ kỹ lưỡng, miễn cho lúc đấy chỉ lo gặt gấp, không lo được việc trong nhà.

Lục Thanh Hương nhìn bóng lưng Tiền Đóa rời đi, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt phức tạp.

Mấy thanh niên không tử tế sẽ không bao giờ nhắm vào các cô gái trong nông trường, bởi vì người dân ở đây rất đoàn kết, nếu một cô gái ở nông trường bị bắt nạt thì tất cả mọi người sẽ đoàn kết để xử lý người đó, mặc cho hắn có chết hay không.

Nghe nói chuyện này đã từng xảy ra vài năm trước.

Vì thế người bị bắt nạt luôn luôn là những cô gái thanh niên trí thức từ nơi khác đến.

Thật ra Lục Thanh Hương cũng rất ghen tị với Tiền Đóa, rõ ràng là ngang tuổi nhau nhưng Tiền Đóa đã kết hôn và có cuộc sống tốt đẹp, cô ta cũng được chồng đối xử rất tốt.

Còn mình bị đánh đập rồi ép gả, sau khi kết hôn, chồng không đánh thì cũng mắng, còn suốt ngày đi trêu ghẹo con gái nhà khác! Cô ta hung hăng nhắm mắt lại, trong lòng thầm nghĩ, Tiền Đóa nói không sai, thằng đàn ông như vậy có bị bắn cũng không sao, sau này sẽ được tự do!Ba ngày trước vụ thu hoạch mùa thu, khoảng một phần tư số người bị bắt đi đã được thả.

Những người này đều đã bị thẩm tra, xem xét thấy phạm tội không nghiêm trọng nên đã chỉ bị giáo dục một chút rồi thả ra.

Dù vậy vẫn bị tra tấn không ra hình người, bị áp giải trở về, dọc đường nghe cảnh cáo, đây là cơ hội để họ thay đổi, nếu tái phạm sẽ đi ăn đậu phộng giống mấy người kia.

Trong số đó có chồng của Lục Thanh Hương, Cao Quân.

Lúc đó Lục Thanh Hương đang vịn vào khung cửa tập đi, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc bên ngoài, cô sợ đến mức chân tay bủn rủn, hai chân yếu ớt khuỵu "bịch" một cái xuống sàn.

Cao Quân cau mày nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Làm sao? Tôi không được chào đón?"Lục Thanh Hương theo bản năng run rẩy: "Không, không phải! "“Thế thì đừng làm bộ mặt khó coi như vậy, dậy nấu cơm đi, tôi đói quá!” Nói xong, hắn ta cũng không thèm liếc một cái, đi vào phòng, nằm xuống giường ngủ thiếp đi.

Mặt khác, Giang Vãn cũng đang lo lắng vì mấy người kia được thả ra.


Trình Nghiêu biết cô bất an, liền vòng tay ôm cô an ủi: “Đừng lo, có anh ở đây, anh sẽ không để bọn họ làm tổn thương em nữa.

”Giang Vãn hơi hoảng, cô biết những người này không phải người tốt cho nên cô sợ về sau bọn họ sẽ trả thù.

Nhưng lời Trình Nghiêu nói khiến cô cảm thấy an tâm hơn: “Được.

”Trong hai ngày tiếp theo, Giang Vãn vẫn như cũ đi làm khai hoang, thỉnh thoảng gặp phải một hai tên côn đồ đã đùa giỡn cô được thả ra, nhưng trước khi cô kịp phản ứng, bọn côn đồ đã quay người chạy trước.

Nhìn cô như nhìn thấy bệnh dịch, tránh còn không kịp.

Ban đầu Giang Vãn rất ngạc nhiên, nhưng rồi cũng cảm thấy như vậy cũng khá tốt, mọi người nước sông không phạm nước giếng.

Sau khi tiếng chuông thu hoạch vụ mùa thu chính thức vang lên, tất cả mọi người giành giật từng giây để thu hoạch.

Nông trường 528 có điều kiện địa lý không thuận lợi nên lương thực chủ yếu là ngô và khoai lang, thóc và lúa mạch cũng có, nhưng xem quá trình chăm sóc là biết thu hoạch chẳng được bao nhiêu.


Đất đai và khí hậu ở đây không phù hợp để trồng lúa gạo và lúa mạch nhưng đây là nhiệm vụ của nông trường, không thể không làm.

Ngoài ra còn có đậu nành, đậu phộng, khoai tây, v.

v.

, tất cả đều phải được đưa vào kho trước khi những cơn mưa mùa thu rơi xuống.

Công việc gặt gấp rất quan trọng nhưng lại ít người, cho nên toàn bộ đội công trình và quan nhân tạm trú đều tham gia gặt gấp.

Đây là lần đầu tiên Giang Vãn tham gia gặt gấp, tuy đã được Mã Phi Lan nói qua trước, nhưng khi thật sự tham gia gặt gấp một ngày, cô đã mệt đến mức không thở nổi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận