Trình Nghiêu rửa chén ở trong sân nhìn thấy thế trong mắt ngậm cười, nhưng không nói gì cả.
Nhưng Giang Vãn cảm giác được ánh mắt trêu đùa của anh, cô nhịn không được đỏ mặt.
Rõ ràng là cô không hề thèm ăn, tất cả là do anh nấu đồ ăn quá ngon!Đúng lúc này, cửa nhà bị gõ vang, giọng nói của Lục Minh vang lên: “Anh Nghiêu?”Trình Nghiêu vừa mới rửa bát đĩa xong.
Giang Vãn đi qua, cô nhẹ giọng nói: “Để em mang vào cho, anh đi mở cửa đi.
”Trời đã tối đen mà Lục Minh còn qua đây, nhất định là có chuyện quan trọng muốn tìm anh.
Trình Nghiêu trả lời “Được” một tiếng, anh thừa dịp ánh đèn dầu trong nhà mờ ảo thì nhìn về phía khuôn mặt của cô, sau đó anh lau khô tay đi đến mở cửa.
Lục Minh mang vẻ mặt mệt mỏi, thấy cửa mở ra, anh ấy nhanh chóng bước chân tiến vào: “Sao anh chuyển nhà cũng không báo với tôi một câu? Để tôi tìm người tới giúp anh chuyển đồ, anh chuyển nhà gấp gáp như thế, quà tân gia tôi cũng chưa kịp chuẩn bị.
”Trình Nghiêu: “Không sao, không cần gấp gáp, về sau cậu bổ sung cũng được.
”Lục Minh nghẹn lời, anh ấy tức giận trừng mắt với anh, sau đó anh ấy mở bao thuốc ra, rút cho anh một điếu thuốc.
Trình Nghiêu giơ tay từ chối, anh hỏi anh ấy: “Dáng vẻ này của cậu là sao, cậu gặp chuyện gì?”Lục Minh từ trước tới nay là người rất vui vẻ, ở dưới chướng của Trình Nghiêu, anh ấy chính là một nhị thế tổ không bao giờ phải lo việc, cả ngày vui vẻ cười ha ha, ai có thể nghĩ đến khi anh ấy tới nông trường 528, anh Nghiêu thẳng thắn bỏ việc, một đống chuyện phải lo cứ như thế rơi xuống đầu anh ấy.
Ngày nào cũng thêm việc, anh ấy không thể quay lại cuộc sống vô lo vô nghĩ như trước kia nữa.
Đối với việc này, lúc đầu Trình Nghiêu chỉ nói với anh ấy một câu: “Cậu không còn nhỏ nữa.
Cần phải trưởng thành rồi.
”Nghĩ đến đây, Lục Minh không khỏi có chút có ai oán mà trừng mắt nhìn lão đại của mình.
Trình Nghiêu thấy thế thì nhướng mày: “Nếu không nói thì về mau đi, đừng quấy rầy tôi nghỉ ngơi, ngày mai đội công trình của tôi còn phải khởi công.
”Lục Minh hít vào một hơi: “Hôm nay tôi vừa nhận được thông báo, một đám thanh niên trí thức sẽ tới đây, số lượng không ít.
”Trình Nghiêu nhíu mày: “Lại có chuyện gì?”Trước đó, những người tới nông trường 528, TẤT CẢ, đều có vấn đề!Anh sợ mấy người tới đây lại có một số người giống Lý Nhị Cường, Cao Quân.
Lục Minh: “Lần này thì khác, thân phận không có vấn đề gì.
”Trình Nghiêu: “?”Lục Minh thở dài: “Nông trường 528 đã nhiều năm nay không hoàn thành nhiệm vụ, có hai nguyên nhân, thứ nhất là việc khai hoang không đủ rộng, thứ hai chính là quá ít người.
”Anh ấy nói xong nhịn không được vuốt đầu tóc ngắn của mình: “Đây đều là vấn đề từ xưa tới nay, trước kia không ai chú trọng, lúc này lại cố tình lôi ra.
”Trình Nghiêu: “Sau đó thì sao?”Lục Minh: “Anh cũng biết, lúc này là vụ mùa thu hoạch lương thực mùa thu, sau khi thu hoạch xong mới được phân phát lương thực, bây giờ nhà kho gần như trống không, chủ nhiệm Tống và kế toán Doãn có nói rằng mùa đông năm nay rất khó khăn.
Bây giờ lại thêm mấy thanh niên trí thức tới, haiz, tới một người thì nhiều thêm một miệng ăn, bây giờ hai người kia đã bỏ cuộc, chỉ còn lại mình tôi nghĩ cách thôi.
Mẹ nó! Tôi chỉ là một người đàn ông thô lỗ, tôi có thể nghĩ ra cách gì được chứ, tôi có thể tay không biến ra lương thực sao?”Cả ngày nay anh ấy lo lắng và tức giận về vấn đề này, bây giờ càng nói càng lo lắng hơn, không nhịn được mà chửi bậy luôn rồi.
Anh ấy không thể nghĩ ra được cách nào tốt, cho nên anh ấy chỉ có thể tới đến đây nhờ cậy lão đại của mình mà thôi.
Trình Nghiêu trầm ngâm một lát: “Chuyện này cậu tìm tôi cũng vô ích, cứ báo cáo lại đúng sự thật đi, lúc cậu và chủ nhiệm Tống tiếp nhận người thì cũng sắp thu hoạch vụ thu, nói như vậy là lãnh đạo hiểu được.
”Lục Minh phàn nàn một lúc, sau đó anh ấy lấy một xấp phiếu từ trong túi ra, đưa cho anh: “Đây là phiếu trước kia tôi tiết kiệm được, anh mới vừa kết hôn lại còn chuyển nhà, chắc là cần dùng, tôi cũng không có thứ gì khác mang ra làm quà, thôi thì lấy cái này, anh đừng chê.
”Một chồng phiếu rất dày, có phiếu công nghiệp, phiếu vải và cả phiếu thịt.
Trình Nghiêu cũng không khách sáo với anh ấy, nhận phiếu.
Sau khi tiễn Lục Minh, anh về phòng, Trình Nghiêu đưa phiếu cho Giang Vãn: “Em cất chúng đi.
”Đây là quà tân hôn và tân gia cho nên Giang Vãn nhận lấy mà không có chút áp lực nào, sau khi nhìn thoáng qua, cô bất ngờ khi thấy được một phiếu xe đạp.
Cô lấy ra đưa cho Trình Nghiêu xem, khuôn mặt Trình Nghiêu trầm xuống, một lúc lâu sau anh cũng không nói gì.
Giang Vãn nghĩ nghĩ, cô hỏi: “Thật ra, nếu trên núi không nguy hiểm, vì sao không mang nấm và hạt dẻ trên núi về? Nấm thì không nói, nhưng hạt dẻ ăn rất no lâu.
”.