Lâm Uyển Thư ngay từ đầu còn miễn cưỡng có thể nhịn, cuối cùng thật sự đau đến không chịu nổi, liền nắm lấy cái mũi nhỏ của cô bé.
Mũi bị nắm chặt, bé con không hô hấp được, chỉ có thể buông khẩu phần ăn ra!
Lâm Uyển Thư cúi đầu nhìn lại, phát hiện đã sưng lên, thậm chí còn mơ hồ hiện ra tơ máu!
Chỉ là không đợi cô nhìn rõ chỗ chảy máu, lại đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng.
Vừa ngẩng đầu, liền đối diện với một đôi mắt thâm thúy u ám!
“Oanh" một tiếng, cả người Lâm Uyển Thư giống như là tôm bị nấu chín, đỏ từ đầu đến chân!
Tần Diễn anh lại tỉnh rồi?!
Anh tỉnh lại lúc nào?!
Cô luống cuống tay chân kéo quần áo xuống, có hơi xấu hổ mở miệng: "Anh! anh tỉnh rồi?"
“Ừ, vừa mới tỉnh.
”
Giọng trầm thấp của người đàn ông mang theo khàn khàn đã lâu không mở miệng.
“Vậy em đi gọi y tá tới đây.
”
Không để ý tới xấu hổ, Lâm Uyển Thư vội vàng buông đứa bé xuống, liền đi giày đi ra ngoài.
Chỉ là bóng lưng kia thấy thế nào cũng giống như là chạy trối chết.
Trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại hai cha con một lớn một nhỏ!
Ánh mắt Tần Diễn chuyển sang thân ảnh nho nhỏ trên giường chăm sóc, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên và khó tin.
Đây! là con của anh? Cô sinh cho anh?
Rõ ràng nhỏ như vậy, lại cực kỳ giống cô.
Tiểu Miêu Miêu thấy mẹ đi rồi, bây giờ còn có một người kỳ quái nhìn cô bé, miệng mím lại, liền tủi thân khóc.
“Hu hu! ! Mẹ! ! ”
Bộ dáng đáng thương kia khiến Tần Diễn lần đầu gặp cô bé vô cùng đau lòng.
"Đừng khóc, mẹ sẽ đến ngay.
"
Anh có hơi vụng về an ủi nói.
Nhưng anh không an ủi còn tốt, một lời an ủi này, bé con khóc càng lớn tiếng.
Tần Diễn đã từng ra chiến trường sống chết mặt không đổi sắc, giờ khắc này lại có hơi luống cuống tay chân.
Bất chấp trên người còn có thương tích, hắn muốn chống đỡ mình ngồi dậy!
“Cẩn thận!”
Lúc Lâm Uyển Thư tới đã hiểu rõ tình huống anh bị thương, hiện tại thấy anh muốn ngồi dậy, vội vàng tiến lên ngăn cản anh.
Một tay nâng lưng anh, một tay đặt trên vai anh, vẻ mặt cô không đồng ý nói: "Anh không thể đứng lên.
”
Đôi mắt dịu dàng như nước thu kia phảng phất như là biết nói chuyện, bên trong tràn ngập lo lắng.
Tần Diễn ngẩn người, nhưng vẫn chậm rãi nằm xuống theo sức của cô.
“Miêu Miêu khóc, em dỗ dành con bé đã.
”
“Được.
”
Thấy anh nghe lời, lúc này Lâm Uyển Thư mới hài lòng buông tay ra.
Đúng lúc này bác sĩ và y tá cũng bước vào.
Đối với vết thương của Tần Diễn, cả bác sĩ và y tá ở tầng năm đều biết rõ.
Đối với việc anh có thể tỉnh lại hay không, thật ra tất cả mọi người đều không lạc quan.
Dù sao anh bị thương quá nghiêm trọng.
Gọi người nhà tới, chẳng qua là ôm một tia hy vọng mờ mịt mà thôi.
Nhưng nào biết, người nhà mới vừa tới không bao lâu, người đã tỉnh?
Lưu Quốc Lương sau khi làm một phen kiểm tra cho anh cũng không nhịn được sợ hãi than, chuyện này thật sự không thể tưởng tượng nổi!
“Bệnh nhân hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm, kế tiếp nghỉ ngơi cho tốt là được.
”
“Chỉ là vết thương của cậu ấy dù sao cũng quá nặng, sau khi khôi phục còn có thể tiếp tục ở trong bộ đội hay không, vẫn là một ẩn số.
”
Nhưng lời này là Lưu Quốc Lương nói riêng với Lâm Uyển Thư, không nói trước mặt Tần Diễn.
Biết được anh có thể sẽ phải chuyển nghề, tâm tình Lâm Uyển Thư có hơi nặng nề.
Cô cũng không biết anh đến tột cùng chấp hành nhiệm vụ gì, chỉ là danh hiệu nhất đẳng công đời trước khiến cô có ấn tượng rất khắc sâu.
Mặc dù không cùng xuất hiện gì với anh, nhưng ở trong lòng Lâm Uyển Thư, anh vẫn là anh hùng vì nước hy sinh thân thể kia!
Nếu như chuyển nghề, anh nhất định sẽ rất không dễ chịu nhỉ?