Nghe Tần Diễn bị thương, trước mắt Tôn Hỉ Phượng tối sầm, chân cũng mềm nhũn.
“Mẹ, mẹ cẩn thận!”
Lâm Uyển Thư nghe Tần Diễn đã xảy ra chuyện, đầu cũng ong ong rung động.
Nhưng cô vẫn kiên cường đưa ra một tay, đỡ lấy mẹ chồng mình.
Người kêu gọi là Ngô Tú Hoa, mà bên cạnh bà ấy là một người đàn ông áo sơ mi ngắn tay.
Trang phục kia, vừa nhìn đã biết là người của công xã.
Tôn Hỉ Phượng nghiêng ngả lảo đảo chạy lên phía trước, giữ chặt tay người nọ, thanh âm run rẩy hỏi: "Đồng chí, con tôi nó thế nào rồi?"
Sắc mặt Dương Vệ Quốc có hơi ngưng trọng.
“Trong điện thoại không nói bị thương thành cái dạng gì, chỉ bảo người nhà tới thăm nom chăm sóc chút.
”
Nghe nói như thế, sắc mặt Tôn Hỉ Phượng càng thêm trắng bệch! Bàn chân cũng mềm đến mức gần như không thể đứng vững.
Những người khác vừa rồi nghe Tần Diễn bị thương, cũng đã sớm vây quanh.
Lúc này thấy bà thiếu chút nữa xụi lơ trên mặt đất, ai nấy đều vươn tay ra đỡ.
“Hỉ Phượng, bà đừng lo lắng, có thể là bị thương không nặng, mới bảo các người đi chăm sóc.
”
“Đúng vậy, Hỉ Phượng, bà đừng tự dọa mình.
”
Mọi người mồm năm miệng mười an ủi.
“Mẹ, mẹ đừng nóng vội, bây giờ con sẽ tìm đại đội trưởng lấy giấy chứng nhận đi tìm anh ấy.
”
Lâm Uyển Thư quyết định rất nhanh.
Nhìn thấy vẻ mặt con dâu trầm tĩnh, Tôn Hỉ Phượng cũng giống như tìm được người tâm phúc.
“Đúng đúng, con đi thăm nó, có conở đây, nó nhất định sẽ không sao.
”
Lâm Uyển Thư không rõ mẹ chồng mình từ đâu mà đến lời chắc chắn như vậy, chỉ là bà có thể tỉnh táo lại chính là chuyện tốt.
“Vâng! Con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, anh ấy không sao đâu, mẹ đừng lo lắng.
”
Đại đội trưởng cũng đã chạy tới.
Nghe được Tần Diễn bị thương, ông ấy cũng không mơ hồ, lập tức sai người đi tìm máy kéo.
“Bây giờ tôi sẽ đi viết giấy chứng nhận, hai người về nhà thu dọn đồ đạc trước.
”
Đại đội trưởng an bài xong, liền vội vàng rời đi.
Lúc này vừa vặn Tần Hoa cũng tới, nghe nói em trai mình bị thương, cũng gấp đến độ không chịu được.
“Mẹ, con đưa em dâu qua, nếu không có chuyện gì, con sẽ quay về.
”
Thời đại này cũng không thái bình, để một nữ đồng chí đi xa nhà, còn xinh đẹp như thế, ai cũng không yên lòng.
Tôn Hỉ Phượng đương nhiên là không có ý kiến.
Lâm Uyển Thư luyến tiếc Miêu Miêu, định dẫn theo, cũng không từ chối anh ấy đi cùng.
Động tác Tần Hoa rất nhanh, không bao lâu đã thu dọn xong đồ đạc.
Tôn Hỉ Phượng lấy giỏ trứng gà bình thường mình tích góp ra, bảo bọn họ mang qua bồi bổ thân thể cho Tần Diễn, ngoại trừ trứng gà, còn có một ít cá khô và nấm nhặt từ trên núi.
Đến từ tấm lòng yêu con của một người mẹ, Lâm Uyển Thư cũng không nói không cầm theo, liền đưa tay nhận.
Đồ đạc đều chuẩn bị xong, cả nhà trực tiếp đi tới phơi thóc ngồi máy kéo.
Cùng ngồi xe còn có Dương Vệ Quốc vừa rồi tới truyền tin.
Tiểu Miêu Miêu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn quái vật khổng lồ đát đát đát trước mắt, trong mắt cô bé tràn đầy tò mò.
“A! ! đát đát!”
Cái miệng nhỏ nhắn học tiếng máy kéo cũng đát đát đát không ngừng.
Lâm Uyển Thư ôm cô bé ngồi ở phía trước xe.
Vừa ngồi vững vàng, máy kéo liền chạy ra ngoài.
Dương Vệ Quốc thấy sắc mặt hai người ngưng trọng, dọc theo đường đi không ngừng trấn an, sợ bọn họ lần đầu tiên ngồi xe lửa sẽ chịu thiệt, còn dặn dò chuyện phải chú ý trên đường.
Người ta có ý tốt, Tần Hoa và Lâm Uyển Thư cảm kích không thôi.
Đợi đến công xã, Lâm Uyển Thư đầu tiên là gọi điện thoại cho bộ đội Tần Diễn, lúc này mới tiếp tục ngồi máy kéo một đường thẳng đến nhà ga thị trấn.
Bộ đội Tần Diễn đóng quân ở Vân tỉnh, nơi đó không có xe lửa, trên đường tới còn phải đi một chuyến xa buýt.