Nghe thấy em trai mình có thể không tỉnh lại, Tần Hoa nhất thời sốt ruột không thôi.
“Em ấy hiện tại đang ở đâu? Cậu mau dẫn chúng tôi đi gặp em ấy!”
Tằng Tam Cường cũng không dong dài, nhận hai cái túi trên tay Tần Hoa, rồi dẫn bọn họ ngồi lên xe Jeep đỗ ở cửa.
Lâm Uyển Thư bế Tiểu Miêu ngồi ở hàng sau, Tần Hoa ngồi ở ghế phụ.
Tần Diễn được đưa đến bệnh viện quân y thành phố Văn, cách nhà ga hơn mười hai mươi km.
Thời đại này cho dù là thành phố lớn cũng không có bao nhiêu nhà cao tầng, càng miễn bàn loại thành thị biên giới này.
Xe một đường chạy qua, hai bên cơ bản đều là nhà ngói thấp bé, thỉnh thoảng có một hai tòa nhà cao tầng, hoặc là tòa nhà bách hóa, hoặc là bưu điện hoặc là đơn vị quốc gia khác.
Càng tới gần bệnh viện, tâm tình Lâm Uyển Thư lại càng phức tạp.
Kiếp trước cùng Tần Diễn xuất hiện cũng không nhiều, đời này anh bất thình lình trở thành chồng của cô, còn là cha của con cô, Lâm Uyển Thư cũng không biết nên ở chung với anh như thế nào.
Chỉ là bất kể nói như thế nào, cô nhất định phải làm cho anh tỉnh lại, mặc dù mạo hiểm dùng tới nước linh tuyền của mình cũng sẽ không tiếc.
Hai đời mới có được một đứa bé, Lâm Uyển Thư hận không thể nâng tất cả tốt đẹp trên thế giới đến trước mặt cô bé.
Làm sao nhẫn tâm để cô bé còn nhỏ như vậy đã mất đi cha?
Kỹ thuật lái xe của Tằng Tam Cường rất tốt, cho dù tốc độ nhanh như vậy, cũng vẫn vững vàng như trước, không xóc nảy nhiều.
Ước chừng hai mươi phút, xe liền dừng ở dưới lầu một tòa nhà năm tầng.
Chính giữa tòa nhà treo mấy chữ to màu đỏ "Bệnh viện Quân y thành phố Văn".
Sau khi xe dừng hẳn, Lâm Uyển Thư cũng không chờ Tằng Tam Cường, mà tự mình mở cửa xe xuống.
Hai người đàn ông xách hành lý, ba người vội vã đi đến bệnh viện.
Bệnh viện quân y ngoại trừ một tòa nhà ở cửa chính, bên trong còn có một tòa nhà nằm viện cao năm tầng.
Giữa hai tòa nhà là một khoảng đất trống lớn, trên khoảng đất trống trồng mấy thân cây, dưới tàng cây còn đặt mấy chiếc ghế đá.
Xuyên qua bãi đất trống, ba người đi thẳng đến tòa nhà bệnh viện.
Tần Diễn ở tầng năm, phòng bệnh một người.
Thời đại này trong nước còn chưa có phòng chăm sóc đặc biệt, bình thường sau khi phẫu thuật hoàn thành liền trực tiếp đưa vào phòng bệnh bình thường.
Càng tới gần tầng năm, Lâm Uyển Thư lại càng khẩn trương nói không nên lời.
Hai tay nâng Tiểu Miêu Miêu, cũng theo bản năng siết chặt.
Tiểu Miêu Miêu từ lúc xuống xe đến giờ vẫn luôn ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa đỏ bừng, làm cho người ta nhìn liền không nhịn được sinh lòng yêu thích.
Cũng không biết có phải nguyên nhân có một đứa bé ở trong ngực hay không, suy nghĩ hỗn độn của cô cũng bình phục rất nhiều.
“Cạch cạch cạch", trong hành lang yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân vội vàng của mấy người.
Lầu năm bình thường đều là có chút cấp bậc mới có thể vào ở, bởi vậy, nơi này ngoại trừ y tá, thì không nhìn thấy người nào.
Tăng Tam Cường dẫn bọn họ đến trước phòng bệnh số 5, mới ngừng lại.
“Chị dâu, anh Tần, doanh trưởng ở chỗ này.
”
Nói xong, cậu ấy nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Lúc này trời đã tối, trong phòng chỉ có một ngọn đèn mờ nhạt đang sáng.
Xuyên thấu qua ánh đèn, Lâm Uyển Thư nhìn thấy một cái đầu bị bao kín mít, gần như nhìn không ra hình dạng người nằm ở trên giường bệnh.
Tần Hoa liếc mắt một cái liền nhận ra em trai nhà mình trên giường bệnh, thấy anh bị bao thành như vậy, nhất thời mũi cay cay.
Dừng lại chút, anh ấy nhấc chân chậm rãi đi lên phía trước.
“Em trai, anh tới thăm em, em! ! ”
Lời còn chưa dứt, thanh âm đã bị nghẹn lại trong cổ họng, đôi mắt càng đỏ dữ dội.
Lâm Uyển Thư cũng đã đi tới trước giường bệnh.
Đến gần, cuối cùng cô cũng nhìn rõ bộ dáng của anh.