Thập Niên 70 Kết Hôn Chớp Nhoáng Hai Năm Không Gặp Quân Tẩu Dẫn Con Đi Tìm Cha


Lâm Uyển Thư thấy được, nhất thời không khỏi trừng to mắt!
“Tần Diễn, anh! anh có nghe thấy em nói không?”
Thanh âm của cô kích động đến trực tiếp thay đổi!
Mà Tiểu Miêu Miêu cũng vào lúc này chạy tới bên giường, móng vuốt nhỏ tò mò bắt bàn tay to màu lúa mì kia.

"Mẹ, mẹ, tay! "
Thanh âm của Tiểu Miêu Miêu có hơi mơ hồ không rõ, nhưng ngữ điệu trẻ con kia lại làm cho người ta mềm nhũn đến tâm khảm.

“Đúng, đây là tay, là tay của cha con.

" Lâm Uyển Thư nói, lại nói với người đàn ông trên giường: "Tần Diễn, anh có cảm giác được không, bây giờ là con gái đang nắm tay anh.


Nhưng lúc này đây, cho dù cô nói như thế nào, bàn tay kia cũng không nhúc nhích nữa.

Giống như hành động vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

Lâm Uyển Thư có hơi mất mát, chỉ là đây cũng là chuyện trong dự liệu.

Nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ tối rồi.

Trong phòng bệnh đơn có WC còn có vòi nước, Lâm Uyển Thư lấy chút nước ở bên trong, lại pha chút nước nóng lau người cho bé con và mình một chút.


Dù sao ngồi xe lâu như vậy, cô cảm giác mình sắp thiu rồi.

Chỉ là nơi này cũng không tiện gội đầu, chỉ có thể chờ ngày mai tới nhà khách rồi nói sau.

Bé con tuy rằng vừa rồi đã ăn cháo, nhưng dù sao còn chưa cai sữa, vừa đến tối liền bắt đầu ầm ĩ muốn uống sữa.

"Nei-Nei-Nei-Nei" Miêu Miêu vừa nói, vừa vùi đầu vào trong ngực cô.

Lâm Uyển Thư chuẩn bị cai sữa cho cô bé, nhưng không phải bây giờ, phải đợi Tần Diễn khỏe lại rồi nói.

Dù sao cai sữa cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Vừa rồi đã có y tá tới kiểm tra phòng, Lâm Uyển Thư liền đóng cửa lại, dẫn theo Miêu Miêu nằm ở trên giường chăm sóc bên cạnh.

Giường chăm sóc rất nhỏ, phỏng chừng ngay cả rộng một mét cũng không tới, cũng may cô nghiêng người cho bú sữa, cũng miễn cưỡng có thể ngủ.

Lúc này đã là đêm khuya, niên đại này cho dù là thành phố, cũng không có hoạt động giải trí gì, toàn bộ thế giới phảng phất tựa như lâm vào trong một mảnh yên lặng, chỉ còn lại có tiếng bé con ùng ục ùng ục nuốt xuống cùng tiếng rầm rì thỏa mãn.

Nghe động tĩnh bé con trong lòng, tâm Lâm Uyển Thư cũng sắp tan.

Ôm cô bé giống như ôm cả thế giới, cô lại cảm giác đời này đã viên mãn.


Bé con ăn một hồi liền hút sạch một bên, Lâm Uyển Thư liền trở mình, ôm theo cô bé chuyển tới bên kia.

Nhưng vừa mới trở mình, cô lại không khỏi đỏ mặt.

Thì ra bên này là hướng về phía Tần Diễn.

Tuy rằng anh hiện tại đã hôn mê, gì cũng không biết, nhưng dù sao kiếp trước Lâm Uyển Thư cũng không tiếp xúc thân mật với đàn ông, trong nội tâm vẫn là người cực độ bảo thủ và thẹn thùng kia.

Mặc dù đời này có ký ức đêm tân hôn, cũng không đủ để Lâm Uyển Thư có thể bình thản kéo quần áo của mình trước mặt anh.

Chỉ là bé con mới sẽ không quản nhiều như vậy, cô bé còn chưa ăn no, liền vươn hai cái móng vuốt nhỏ ra, vụng về kéo quần áo của cô.

Vừa kéo, trong miệng còn vừa hàm hồ rầm rì: "Nei~nei~”
Giống như không rõ vì sao mẹ không cho cô bé ăn nữa, giọng Tiểu Miêu Miêu dần dần có hơi nôn nóng.

Sợ cô bé ầm ĩ ầm ĩ đến người bên ngoài, Lâm Uyển Thư làm sao còn để ý đến những thứ kia?
Tay vừa kéo, đã kéo quần áo lên.

Bé con rốt cục lại uống được sữa, nhất thời cảm thấy mỹ mãn, nhắm mắt lại liền dùng sức hút!
“Á!”
Lâm Uyển Thư bị cô bé hút đến đau muốn chết, không nhịn được hít vào một hơi.

“Bé hư, con ăn nhẹ chút!”
Nói xong, cô nhẹ nhàng vỗ xuống mông thịt nhỏ của cô bé!
Nhưng bé con dù sao còn nhỏ, làm sao hiểu được ăn như vậy mẹ sẽ đau? Cô bé chỉ biết là vừa rồi thiếu chút nữa không được uống, hiện tại thầm nghĩ nhanh nhanh uống sữa vào trong bụng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận