Thập Niên 70 Kết Hôn Với Sĩ Quan Chỉ Huy


Nghe thấy những lời này, đã có người bắt đầu ghi chép.

Tần Thư thấy vậy, biết rằng cuộc điều tra đã chính thức bắt đầu.

Dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, cô lắc đầu, “Không, người có hôn ước với Minh Trường Viễn là Tần Mộ Dao, không phải tôi.”

Các lãnh đạo: “?”

Mục Dã nhíu mày.

Sự nghi ngờ trong mắt Minh Trường Viễn cũng nhanh chóng tan biến, đúng rồi, người có hôn ước với anh là Tần Mộ Dao, chứ không phải là Tần Thư.

Lúc nãy anh còn tưởng rằng cô đã đổi tên.

Lý đoàn trưởng ngẩn người: “?” Ông cũng nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn, liền cất tiếng, “Không phải cô? Sao lại không phải cô? Cô không có hôn ước với Minh Trường Viễn, vậy tại sao lại nói là theo quân tìm đối tượng kết hôn, tìm Minh Trường Viễn?” Ông nhíu mày, “Đồng chí Tần, cô đừng vì sợ thủ trưởng Mục mà…”

Tần Thư ngắt lời Lý đoàn trưởng, “Tôi không sợ anh ấy.”

Lý đoàn trưởng kinh ngạc: “?” Vừa rồi trên xe, cô đâu có như vậy!


Tần Thư nhìn Lý đoàn trưởng với vẻ khó hiểu, “Tại sao tôi lại phải sợ thủ trưởng Mục?”

Lý đoàn trưởng định nói rằng trước đó Tần Thư đã tỏ ra sợ Mục Dã.

Lời vừa đến miệng thì lại nghe Tần Thư nói, “Lý đoàn trưởng, tôi biết ông đang rất lo lắng, nhưng xin ông đừng vội, hãy để tôi nói hết đã.”

Nói xong, Tần Thư hướng ánh mắt sang các lãnh đạo, “Thưa các thủ trưởng, chuyện này có phần phức tạp, xin hãy cho phép tôi nói rõ từ từ được không?”

Giang lữ trưởng mỉm cười, “Tất nhiên là được.”

Lữ trưởng đã lên tiếng, những người còn lại cũng gật đầu, “Được.”

Giang lữ trưởng còn căn dặn, “Đồng chí Tần, cô cứ từ từ mà nói, không cần vội.”

Tần Thư gật đầu, “Vâng, vậy tôi sẽ tiếp tục.”

“Tần Mộ Dao là con gái ruột của mẹ nuôi tôi.

Năm ngoái cô ấy đã được nhận vào đại học.”

“Rồi vào thời gian gần đây, nhà họ Minh gửi thư, yêu cầu Tần Mộ Dao thực hiện hôn ước năm xưa, nhưng Tần Mộ Dao không chịu, nên nhà họ Tần đẩy tôi ra, bắt tôi thay Tần Mộ Dao để gả cho Minh Trường Viễn, còn nói đã dùng danh nghĩa của tôi để đăng ký kết hôn với Minh Trường Viễn.”


“Tôi không muốn gả, nhà họ Tần nhốt tôi trong nhà, không cho ăn uống.

Sau đó, vì đói quá nên tôi mới phải đồng ý chuyện thay thế này và lên tàu đến đây.”

Ánh mắt lạnh lùng của Mục Dã lóe lên một tia phức tạp, đôi môi cũng hơi mím lại.

Minh Trường Viễn ngơ ngác nhìn Tần Thư, không ngờ nhà họ Tần lại làm những chuyện quá đáng như vậy!

Vẻ mặt của các lãnh đạo cũng trở nên nghiêm trọng hơn, ánh mắt nhìn về phía Tần Thư có thêm phần thương cảm.

Một cô gái trẻ lại phải chịu khổ như vậy vì chuyện này, thật là gia đình mẹ nuôi của cô quá tàn nhẫn.

Chính ủy Thẩm nhìn Minh Trường Viễn, “Minh Trường Viễn, cậu đã viết thư cho nhà họ Tần sao?”

Minh Trường Viễn tỉnh lại, phủ nhận, “Không có.”

Giang lữ trưởng hiền hòa nhìn Tần Thư, “Đồng chí Tần, cô đã từng thấy lá thư của nhà họ Minh viết chưa? Còn giấy chứng nhận kết hôn mà cô nói, có không?”

Tần Thư lắc đầu, “Tôi chưa từng thấy lá thư nào, giấy chứng nhận kết hôn cũng chưa từng nhìn thấy.”

Không thấy thư, cũng chưa từng thấy giấy chứng nhận kết hôn… Điều này…

Các lãnh đạo nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ rõ sự nghi ngờ và bất lực.

Chính ủy Thẩm hỏi, “Vậy cô có gì làm bằng chứng không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận