Thập Niên 70 Kết Hôn Với Sĩ Quan Chỉ Huy


Lý đoàn trưởng lên tiếng, “Thủ trưởng, lỡ như những chứng cứ của Minh Trường Viễn là giả thì sao? Có thể cậu ta đoán trước nhà họ Tần sẽ gây rắc rối nên cố tình làm giả những bằng chứng này.”

Lời nói đó khiến các lãnh đạo ngỡ ngàng, đây là điều mà họ chưa từng nghĩ đến.

Nhưng cũng đúng là có khả năng như vậy, phải không?

Minh Trường Viễn thấy sắc mặt các lãnh đạo thay đổi, lập tức nhận ra điều không ổn.

Anh định mở miệng biện minh.

Nhưng Tần Thư đã lên tiếng trước, “Tôi nghĩ những chứng cứ này không phải giả, bởi vì khi Tần Cương bảo tôi đi lấy chồng, ông ấy còn nói rằng họ đã nhận của nhà họ Minh rất nhiều tiền và không thể trả lại.”

Minh Trường Viễn quay đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tần Thư, cô...!đang đứng về phía anh sao?

Lý đoàn trưởng cũng sửng sốt, đồng chí Tần sao lại giúp Minh Trường Viễn nói chuyện? Chẳng phải ông đang giúp cô sao? Sao cô lại quay sang giúp Minh Trường Viễn?

Các lãnh đạo cũng không ngờ rằng Tần Thư lại giúp Minh Trường Viễn nói chuyện.

Một người trong số họ nhíu mày, “Đồng chí Tần, tại sao trước đó cô không nói điều này?”


Tần Thư bình tĩnh, “Vừa rồi tôi mới nhớ ra.”

Lãnh đạo nhìn Tần Thư, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Các lãnh đạo không tiếp tục nói chuyện với Tần Thư và Minh Trường Viễn nữa, họ tụ tập quanh Giang lữ trưởng, hạ giọng thảo luận, dường như đang bàn về kết quả cuối cùng.

Trong lúc chờ đợi, Tần Thư dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt liếc nhìn về phía góc phòng.

Mục Dã vẫn ngồi yên đó, nhắm mắt lại, không biết là đang nghỉ ngơi hay đã ngủ.

Tần Thư nhìn gương mặt gần như hoàn mỹ ấy, trong lòng cảm thán, anh đúng là giữ lời hứa, nói không lên tiếng là không lên tiếng.

Ngồi ở góc phòng mà không nói một lời, cứ như thể anh không hề có mặt.

Giọng của chính ủy Thẩm vang lên, “Minh Trường Viễn.”

Kết quả đã có.

Tần Thư vội thu hồi ánh mắt, nhìn về phía các lãnh đạo.


Các lãnh đạo đã ngồi trở lại chỗ của mình.

Tần Thư, Minh Trường Viễn, và Lý đoàn trưởng đều dõi theo chính ủy Thẩm.

Chính ủy Thẩm vẻ mặt nghiêm nghị, “Vụ việc này là do cậu sai trước.

Hơn nữa, việc này đã lan truyền trong quân đội, gây ảnh hưởng không tốt.

Trước mắt, cậu sẽ bị giam cấm túc năm ngày…”

Giam cấm túc! Là một quân y trong quân đội, Tần Thư hiểu rõ việc này có ý nghĩa gì.

Cô không để chính ủy Thẩm nói hết lời, liền ngắt lời, “Lãnh đạo, tôi có ý kiến.”

Chính ủy Thẩm bị ngắt lời thì có chút ngạc nhiên, nhưng không giận dữ mà hỏi, “Đồng chí Tần, cô có ý kiến gì?”

Tần Thư nhìn thẳng vào chính ủy Thẩm, “Đồng chí Minh đã vi phạm hôn ước, nhưng anh ấy đã chịu hình phạt, đó là số tiền một nghìn tám trăm đồng mà anh ấy phải bồi thường cho nhà họ Tần.”

“Còn về việc lãnh đạo nói gây ảnh hưởng không tốt, ý là nói chuyện Minh đồng chí có mối quan hệ nam nữ lộn xộn.

Nhưng định nghĩa của việc này là gì? Trong vụ việc này, Minh đồng chí có thực sự vi phạm không?”

Các lãnh đạo bị hỏi khó.

Họ cũng biết rõ rằng Minh Trường Viễn không có hành vi lộn xộn trong mối quan hệ nam nữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận