Tần Thư: “…”
Lựa chọn tự do sao? Nghe thì hay đấy… nhưng đến lúc đó ai biết được họ sẽ giới thiệu cho cô người thế nào.
Cô phải tự mình tìm, tìm người vừa đẹp trai lại vừa cao ráo.
Còn cơ bụng thì các đồng chí trong quân đội đều có rồi.
Đẹp trai và cao ráo… Khoan đã! Trong phòng này chẳng phải có một người như vậy sao?
Ánh mắt của Tần Thư lướt qua góc phòng, càng nhìn càng hài lòng.
Người đó lại còn là thủ trưởng trực tiếp của Minh Trường Viễn.
Hay là… chọn thử anh ta xem sao? Nhưng nhỡ anh ta đã có đối tượng rồi thì sao? Hoặc nếu không có, nhỡ bị từ chối thì sao? Trước mặt bao nhiêu người thế này, bị từ chối sẽ rất xấu hổ…
Mục Dã nhanh chóng nhận ra ánh mắt của cô, chân mày khẽ giật, trên khóe môi hiện lên một nụ cười khó nhận ra.
Giang lữ trưởng thấy ánh mắt của Tần Thư liền mỉm cười.
Cô gái này thật tinh mắt, ngay lập tức nhìn ra người tốt nhất.
Cũng phải, mọi người đều quan tâm đến chuyện cá nhân của Mục Dã, nếu có thể giải quyết cũng là điều tốt.
Nhưng… chỉ sợ Mục Dã sẽ từ chối, trước đây khi họ giới thiệu không ít nữ đồng chí cho anh ta, anh ta còn không thèm gặp mặt.
Dù sao thì cô gái này cũng rất xinh đẹp, hiếm có người nào đẹp như vậy, hoàn toàn xứng đáng với Mục Dã.
Nếu Mục Dã không đồng ý, ông sẽ giới thiệu cô cho cháu trai mình.
Cháu trai ông cũng đang ở trong quân đội, tuy so với Mục Dã thì kém hơn chút ít, nhưng nhìn chung cũng không tệ.
Lý đoàn trưởng hơi ngỡ ngàng, chẳng phải đang xử phạt Minh Trường Viễn sao? Sao lại đột nhiên giới thiệu đối tượng cho cô ấy? Đợi đã! Giới thiệu đối tượng sao? Ông nhớ cháu trai bên ngoại của vợ mình đang tìm người giới thiệu đối tượng, đồng chí Tần này cũng rất xinh đẹp!
Đôi mắt của Lý đoàn trưởng sáng lên, lập tức lên tiếng, “Đồng chí Tần, tôi…”
Lý đoàn trưởng vừa mở miệng thì Giang lữ trưởng đã cắt ngang, “Tiểu Lý, đồng chí Tần xinh đẹp như vậy, nên chọn người tốt hơn.”
Lý đoàn trưởng ngoan ngoãn im lặng.
Chính ủy Thẩm hào hứng lôi danh sách các đồng chí độc thân đã được chuẩn bị sẵn ra, “Đồng chí Tần, tôi vừa hay có danh sách này, tôi có thể…”
Tần Thư quyết định liều một phen, chỉ vào người có đôi chân dài kia.
Biết đâu anh ta lại đồng ý thì sao?
Tần Thư ngắt lời chính ủy Thẩm, “Không cần đâu, thưa lãnh đạo.”
Chính ủy Thẩm ngẩn người, sao lại không cần? Chẳng lẽ đồng chí Tần không muốn dùng cách này? Vậy phải làm sao đây?
Chính ủy Thẩm quay sang nhìn Giang lữ trưởng.
Giang lữ trưởng ra hiệu cho ông bình tĩnh.
Đúng lúc đó, Tần Thư lên tiếng, “Trong lòng tôi đã có người rồi.”
Nghe Tần Thư nói đã có người, tất cả đều ngạc nhiên.
Một lãnh đạo liền hỏi, “Có rồi sao?”
Chính ủy Thẩm mắt sáng lên, “Là ai?”
Tần Thư đáp, “Người đó đang ở trong căn phòng này.”
Trong phòng này? Là ai? Mọi người nhìn nhau, tất cả đều đã có gia đình.
Đồng chí Tần mà chọn họ thì không được đâu!
Ánh mắt
của Tần Thư từ từ hướng về phía góc phòng, vô tình quét qua một lãnh đạo.
Vị lãnh đạo đó tưởng mình được chọn, vội vàng nói, “Đồng chí Tần, tôi không…”
Chưa kịp nói hết, Tần Thư đã ngẩng đầu chỉ về phía Mục Dã ở góc phòng, “Tôi chọn anh ấy.”