Thập Niên 70 Kết Hôn Với Sĩ Quan Chỉ Huy


Giang lữ trưởng hài lòng nhìn cô, rồi lại rời đi.

Chính ủy Thẩm và các lãnh đạo khác: “…” Vậy là lữ trưởng quay lại chỉ để nói câu đó thôi sao?

Chuyện đã giải quyết xong, các lãnh đạo lần lượt rời đi.

Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại Tần Thư, Mục Dã, Minh Trường Viễn và Lý đoàn trưởng.

Mục Dã đứng dậy, sải bước đến chỗ Tần Thư.

Khi anh đứng trước mặt cô, Tần Thư vẫn ngồi yên trên ghế.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy Mục Dã từ trên cao nhìn xuống…

Ánh mắt giao nhau.

Tần Thư cảm thấy ngẩng đầu nhìn anh như vậy thật khó chịu, cổ cô bắt đầu mỏi…


Lý đoàn trưởng vừa bước ra ngoài đã bắt gặp cảnh này, trong đầu chợt hiện lên bốn chữ: trai tài gái sắc.

Dù ông không thích Mục Dã, nhưng cũng phải thừa nhận anh ta đẹp trai, còn đồng chí Tần thì xinh xắn, đúng là xứng đôi.

Nhưng! Rõ ràng là đang xử phạt Minh Trường Viễn, thế mà cuối cùng lại thành ra giúp Mục Dã có được một cô vợ xinh đẹp! Ông không thấy bực sao được?

Lý đoàn trưởng hậm hực hừ lạnh một tiếng, định quay người bỏ đi thì bất ngờ nghe thấy Mục Dã nói, “Cảm ơn Lý đoàn trưởng.”

Nghe vậy, Lý đoàn trưởng tức đến mức suýt nổ tung.

Ông quay lại, nhìn chằm chằm Mục Dã, cố nén giận, gần như nghiến răng mà nói, “Không cần cảm ơn!!”

Nói xong, ông giận dữ bỏ đi.

Sau khi Lý đoàn trưởng rời khỏi, Tần Thư cũng đứng lên, cùng Mục Dã ra ngoài.

Minh Trường Viễn đi theo sau cùng.


Mục Dã vừa bước ra ngoài thì Cố Trường Chinh liền chạy tới, “Thủ trưởng, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Vừa nói, anh ta vừa nhìn thấy Tần Thư sau lưng Mục Dã, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, hừ một tiếng, “Hừ.”

Tần Thư không để ý đến Cố Trường Chinh, vì biết rằng lúc này anh ta có thể tỏ ra kiêu ngạo, nhưng một lát sau sẽ phải ngỡ ngàng và hối hận.

Khi thấy Minh Trường Viễn cũng bước ra, Cố Trường Chinh liền hỏi tiếp, “Minh Trường Viễn, rốt cuộc là chuyện gì?”

Minh Trường Viễn liếc nhìn Tần Thư một cái rồi mới đáp, “Cố lãnh đạo, chị dâu đã giúp tôi nói đỡ, nên không có chuyện gì.”

Cố Trường Chinh ngỡ ngàng: “???” Anh ta chỉ vào Tần Thư, “Cậu vừa gọi cô ấy là gì?”

Minh Trường Viễn nghiêm túc, “Chị dâu.”

Cố Trường Chinh kêu lên, “Chị dâu??!!!” Anh ta lùi lại mấy bước, chỉ tay vào Tần Thư, “Cô ấy cô ấy…”

Ánh mắt Mục Dã lạnh lẽo liếc qua, “Cố Trường Chinh, chú ý thái độ của cậu.”

Cố Trường Chinh rùng mình, thu tay lại, cúi đầu.

Mục Dã quay sang nhìn Tần Thư, giọng dịu đi một chút, “Tôi đưa cô ra ngoài.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận