Tần Thư nhận lấy bút và cuốn sổ, cảm ơn Vương Phương, rồi nhanh chóng viết địa chỉ của sở cảnh sát, đồng thời nói thêm rằng cô đến gặp đội trưởng Lý.
Viết xong, cô trả lại bút và cuốn sổ cho Vương Phương.
"Ồ." Vương Phương nhìn thoáng qua địa chỉ, thấy đó là địa chỉ của sở cảnh sát, liền ngạc nhiên một chút, ánh mắt đầy ẩn ý, "Em gái, không ngờ nhé, trông em không chỉ xinh đẹp mà còn viết chữ đẹp nữa."
Tần Thư cười đáp, "Cảm ơn chị đã khen."
Vương Phương thu sổ lại, "Khen gì đâu, là nói thật mà."
"Em cứ lo việc của mình đi, khi nào bạn trai em đến, chị sẽ nói cho anh ấy biết."
Tần Thư cảm ơn, "Cảm ơn chị."
Vương Phương làm bộ mặt nghiêm nghị, "Chị đã nói rồi, không cần cảm ơn."
Tần Thư mỉm cười, vẫy tay, "Được rồi, em đi trước đây chị nhé."
Vương Phương cũng giơ tay chào lại, "Ừ, đi đi, lo việc của em đi."
Rời khỏi nhà khách, Tần Thư vừa đi vừa hỏi đường đến sở cảnh sát.
Khi đến nơi, cô định bước thẳng đến văn phòng đội trưởng Lý thì nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ phía sau.
"Tần Thư?"
Tần Thư khựng lại, quay đầu nhìn thấy Chu Đan Thanh đang đẩy xe đạp bước vào sở cảnh sát.
"Đan Thanh?"
Chu Đan Thanh nhìn kỹ lại, nhận ra không nhầm người, liền nở nụ cười, "Đúng là cậu rồi! Lúc nãy tớ còn tưởng mình nhìn nhầm.
Cậu chờ tớ một chút, để tớ cất xe đạp đã."
Tần Thư gật đầu, "Được."
Chu Đan Thanh đẩy xe đến chỗ để xe, khóa lại rồi nhanh chóng chạy đến chỗ Tần Thư, "Chuyện giải quyết xong chưa? Lãnh đạo trong đơn vị xử lý tên khốn đó thế nào rồi?"
Tần Thư liếc nhìn xung quanh, thấy có người, cô liền hạ giọng, "Tìm chỗ kín nói chuyện đi."
Chu Đan Thanh ngớ ra một chút, nhưng rồi nhanh chóng hiểu ý, gật đầu, chỉ tay về một góc, "Được, qua kia đi, chỗ đó không có ai."
Nói xong, Chu Đan Thanh liền kéo tay Tần Thư đi về phía góc khuất.
Nhưng chưa đi được vài bước, tiếng gọi lại vang lên từ phía sau.
"Chu Đan Thanh! Chu Đan Thanh!"
Cả hai cùng dừng lại, quay đầu nhìn.
Một thanh niên đứng ở cửa chính của sở cảnh sát, nhìn về phía họ.
Chu Đan Thanh còn chưa kịp hỏi chuyện, người đó đã nói tiếp, "Đội trưởng Lý đang tìm cô đấy, mau đến văn phòng của đội trưởng đi."
Nói xong, anh ta quay đi mà không chờ Chu Đan Thanh trả lời.
Chu Đan Thanh quay sang nhìn Tần Thư với vẻ áy náy, "Tần Thư, hay là trưa nay chúng ta nói chuyện nhé? Giờ tớ phải đi làm rồi, trưa tớ mời cậu ăn cơm."
Tần Thư đáp, "Tớ đi cùng cậu luôn, vừa hay tớ cũng cần gặp đội trưởng Lý."
Mắt Chu Đan Thanh sáng lên, "Được, đi thôi."
Cô khoác tay Tần Thư, kéo cô đi thẳng vào sở cảnh sát, rẽ trái rẽ phải một cách thuần thục, đến trước cửa văn phòng đội trưởng Lý.
"Cốc cốc." Chu Đan Thanh gõ cửa, nói lớn, "Đội trưởng, là tôi, Chu Đan Thanh, với đồng chí Tần Thư."
Bên trong không có tiếng trả lời.
Tần Thư nghe kỹ, cô nhận ra có tiếng bước chân đang tiến đến gần cửa.
"Đội trưởng?" Chu Đan Thanh lại gõ cửa mạnh hơn, định mở cửa, "Đội trưởng, anh có ở trong không? Tôi vào nhé..."
Tần Thư thấy Chu Đan Thanh định mở cửa, liền định nhắc rằng đội trưởng Lý đã đến gần rồi.
Nhưng chưa kịp nói, cửa đã mở ra từ bên trong.
Đội trưởng Lý nhìn thấy Tần Thư, không giấu nổi nụ cười trên gương mặt, "Vào, vào đi, đồng chí Tần, mời vào."
Anh bước lùi lại hai bước, nhường đường cho Tần Thư bước vào văn phòng.