Thập Niên 70 Kiều Kiều Nữ


Mới sáng sớm ông Cả Cố Vệ Quốc đã dẫn theo Cố Bình An lên núi, nói là muốn thử vận may xem có thể bắt được con mồi nào về để cải thiện thức ăn trong nhà hay không.Phía Nam đầu thôn là nhà của quả phụ họ Trịnh, căn nhà đơn sơ không chịu được tuyết lớn nên bị sụp.

Cố Vệ Phú thân là đại đội trường, tất nhiên phải đến hỗ trợ an ủi một phen, ít nhất cũng chứng tỏ rằng hắn làm đại đội trưởng rất xứng chức.Cho nên cả nhà họ Cố chỉ còn mỗi ba đứa con nhị phòng và hai chị em Cố An An.Vương Đại Anh không nỡ mắng đứa con mình dứt ruột đẻ ra, nên hai chị em Cố An An trở thành cái đích bị bà ta nhắm đến.

Mà đám người Cố Thư chỉ cách hai chị em họ một vách tường, nhưng không có một ai đứng lên giúp đỡ cả.Cố An An nhìn thoáng qua Vương Đại Anh, chậm rãi đứng dậy rồi cầm lấy áo bông đặt ở lò sưởi đầu giường lên, thấy áo bông nóng hầm hập mới vừa mặc vào vừa hỏi: "Bác dâu hai, bác gọi con ạ?"Con người Vương Đại Anh trợn đến độ sắp lòi ra ngoài: "Mày ăn không uống không, trưa trầy trưa trật rồi, mặt trời cũng chiếu đến mông rồi mày còn hỏi gọi mày làm gì á? Có con gái nhà ai giống mày không? Định chờ trưởng bối nấu cơm rồi dâng tận miệng à?"Cái câu nói "ăn không uống không" được xem là một trong những câu chửi chanh chua nhất ở thôn Cố gia, hàm ý là hết ăn lại nằm, đối với cô gái mười sáu mười bảy tuổi mà nói, lời này cực kỳ độc ác.


Dù sao cũng sắp đến tuổi lấy chồng rồi, có bốn chữ "ăn không uống không" gắn trên đỉnh đầu thì làm gì có nhà nào trong thôn Cố gia dám rước loại con dâu này về.Cố An An sửa sang lại quần áo, sau đó an ủi Cố Tùng Tùng bị dọa sợ, lúc này mới ngẩng đầu lên gằn từng chữ: "Bác dâu hai, lời này của bác cũng quá bất công rồi.

Củi lửa bên trong phòng bếp nào có mượn bác phải đụng một móng tay đâu, đều là một mình con lên núi nhặt về.""Hai vại dưa chua kia, cũng là con nhân lúc sáng sớm tinh mơ, trời vẫn còn sương mù lên núi hái về, hai tay đông lạnh đến đỏ bừng.

Bác dâu hai, bác đã từng giúp đỡ chút nào chưa?""Lại nói đến miếng đất phần trăm ngoài kia, hiện nay vẫn còn nửa luống củ cải và cải trắng đó.

Bác dâu hai, đất kia là bác xới à? Hay củ cải kia là do bác trồng?"Vương Đại Anh muốn phản bác, lại bị cái trừng mắt của Cố An An chặn lại, cô nói tiếp: "Chúng ta lại tính đến trong nhà đi, đồ ăn trong nhà từ trước đến nay đều do bác dâu cả phụ trách, con chịu trách nhiệm rửa bát đũa, về phần việc vặt trong nhà, cũng là một mình con quét tước trong ngoài, thậm chí trước kia, ngay cả quần áo của chi thứ hai cũng là con giặt.

Còn nhớ lúc đó là mùa đông, con phải cầm quần áo đến bờ sông, đập tan băng trên mặt mới có nước để giặt, giặt sạch sẽ mới lại cầm đến cho bác.


Bác dâu hai, lúc bác nói con "ăn không uống không", không biết bác có thấy mình đuối lý không?""Hay nói cách khác, bác dâu hai, bác đã làm được gì cho cái nhà này?"Vương Đại Anh bị Cố An An nói đến không thốt nên lời, bà ta lập tức quăng cái nồi xuống rồi lăn lộn dưới đất khóc lóc om sòm: "Tôi không muốn sống nữa, không sống nổi nữa mà.

Bây giờ ngay cả một đứa con gái cũng dám bắt đầu ghét bỏ tôi, chưa từng gặp qua loại con cháu nào bất kính với trưởng bối đến mức này."An An giúp đỡ Tùng Tùng đã tỉnh ngủ đứng dậy, sau đó mặc quần áo cho cậu bé.

Cô lạnh lùng đảo mắt qua Vương Đại Anh đang khóc lóc om sòm trên đất, ôm Tùng Tùng vào ngực rồi nói: "Nếu bác dâu hai ghét bỏ con và Tùng Tùng ở nhà ăn không uống không, vậy chúng con đến nhà khác ăn cơm là được, nào dám làm phiền bác dâu hai."Nói xong, nhân dịp Vương Đại Anh vẫn chưa hoàn hồn, cô đặt Cố Tùng Tùng xuống đất, dắt tay cậu ra khỏi nhà.

Cô cúi đầu nói nhỏ bên tai Tùng Tùng: "Tùng Tùng, lát nữa ra ngoài, hễ nhìn thấy người thì em cứ khóc, nói bác dâu hai ghét bỏ chúng ta ăn không uống không."Con người Cố Tùng Tùng đảo như lạc rang, hiển nhiên là cậu bé còn chưa tỉnh ngủ, nhưng mà đối với cậu bé, lời nói của chị gái chẳng khác nào thánh chỉ.Vừa ra khỏi sân nhà họ Cố đã gặp Triệu Quế Phương vừa đi giặt quần áo về.


Nhà mẹ đẻ của Triệu Quế Phương và Vương Đại Anh cùng một thôn, sau đó hai người lại đồng thời gả vào thôn Cố gia.

Chỉ khác mỗi chỗ là Vương Đại Anh gả cho con trai của trưởng thôn, còn Triệu Quế Phương thì gả cho kế toán của thôn Cố gia, tên là Cố Hướng.Hai người Triệu Quế Phương và Vương Đại Anh, trước khi gả đi đã thích so sánh với nhau, sau khi gả đi rồi, Vương Đại Anh lại ỷ vào mình làm vợ của đại đội trưởng nên không ít lần nói kháy Triệu Quế Phương.Triệu Quế Phương cũng là người có thể nhẫn nhịn, trước mặt thì cười một cái, nhưng sau lưng lại lén thọc cho một đao.Mà khi hai chị em Cố An An xuất hiện, vừa đúng lúc đưa cán đao cho Triệu Quế Phương, cho bà ta có cơ hội đâm Vương Đại Anh.Bà ta đặt chậu gỗ xuống đất, hai tay xoa xoa vào khăn vải dắt ở thắt lưng, đùa Cố Tùng Tùng đang khóc nhè: "Ôi chao, sao Tùng Tùng lại khóc đến mức này?"Cố An An vừa nghe thấy câu hỏi của Triệu Quế Phương, hốc mắt đã đỏ lên, cô có chút bối rối, vội vàng che kín miệng của Cố Tùng Tùng: "Tùng Tùng, không được nói."Tùng Tùng lúc này cũng hiểu được hàm ý của chị gái, cậu bé cạy tay chị gái ra, khóc đến nỗi hít thở không thông: "Bác dâu hai ghét bỏ chị em con ăn không uống không, không muốn cho bọn con ăn cơm, còn nói chị gái con bỏ bê việc nhà."Trong lòng Triệu Quế Phương vui đến nở hoa, ngoài mặt lại cực kỳ thân thiết, giọng nói cực kỳ độ lượng: "Bác dâu hai của mấy đứa đúng là quá lắm rồi, vậy mà cũng dám bắt nạt trẻ con.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận