Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Thanh Thủy cúi đầu nhìn anh ngủ ở trên chăn trải sàn, mái tóc đen xốc xếch không còn dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái và gọn gàng giống như ban ngày, hơi mang theo một chút ướt đẫm khi tắm, cổ áo bằng vải bông được mở rộng ra, phản chiếu màu trắng của ánh trăng mềm mại.
Vẻ mặt của anh hơi không vui.
Tuy Diệp Thanh Thủy là người giả nai lão làng, nhưng cô cũng không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Tạ Đình Ngọc đúng là thật sự rất đẹp trai, mặc dù bây giờ đã không phải là gu của cô.
Nhưng Diệp Thanh Thủy không khỏi nghĩ: Nếu như khi đó đứa bé kia của cô có cơ hội được sinh ra, thì nhất định cũng sẽ rất xinh đẹp.
Đó là một lần say đến mất lý trí của Tạ Đình Ngọc sau khi thi đại học xong, có thể ngay cả chính anh cũng không biết có chuyện này.
Đã nhiều năm như vậy, Diệp Thanh Thủy vẫn không thể quên được thằng nhóc đã ở cùng cô suốt ba tháng.
Nếu như khi đó cô cẩn thận hơn, thì thằng nhóc đã có thể nhìn thấy thế giới này.
Tạ Đình Ngọc nhìn cô đặt phấn hoa tuyết xuống, dáng vẻ giống như chẳng muốn liếc nhìn, anh bật cười.
“Điều này mà được gọi là tốt sao?”
“Chỉ là tiền cơm của em mà thôi, cô nhóc như em nghĩ nhiều như vậy làm gì?”
Tạ Đình Ngọc nhìn khuôn mặt có chút khao khát và sững sờ của cô gái nông thôn, một lời khó nói hết.
Diệp Thanh Thủy gắng sức gật đầu, vỗ ngực nói: “Em không nghĩ nhiều, chỉ là em không thích cảm giác nợ tiền.”
Cô sợ Tạ Đình Ngọc lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào cô, né tránh cả ngày, chung sống cũng không được tự nhiên.
Diệp Thanh Thủy lại nói thêm một câu: “Anh yên tâm, em thật sự sẽ không ỷ lại vào anh nữa.
Bây giờ em rất thích một người đàn ông nam tính và mạnh mẽ.”
Nghe xong, biểu cảm trên mặt Tạ Đình Ngọc càng phức tạp.
Diệp Thanh Thủy nhớ tới một chuyện, lại hỏi Tạ Đình Ngọc: “Xe kéo tay của anh, khi anh không dùng, có thể cho em mượn không?”
Xe kéo tay tức là một chiếc xe đạp, đây là một phương tiện giao thông rất quan trọng trong thời đại giao thông kém phát triển như hiện nay.
Với tư cách là một người đàn ông duy nhất có xe kéo tay trong đại đội, nên mỗi lần Tạ Đình Ngọc đạp xe đạp của anh đi qua bờ ruộng, cũng có thể thu hút hàng loạt ánh mắt ngưỡng mộ.
Diệp Thanh Thủy đã nghĩ rằng, nếu như muốn làm ăn kiếm tiền, thì mỗi tuần cô phải chạy đi chạy lại ở chợ đen trong thị trấn.
Ngồi xe hơi nhất định là không thể, quá khoe khoang.
Nhưng nếu lần nào cũng đi bằng hai chân, không nói đến mất nhiều thời gian, gặp ai trên đường cũng khó mà lý giải, mà độ tươi ngon của thực phẩm sẽ giảm đi rất nhiều.
Tạ Đình Ngọc “ừm”, cũng không tra cứu nguyên nhân.
Diệp Thanh Thủy không nhịn được híp mắt lại.
...
Tối hôm đó Diệp Thanh Thủy ngủ rất sớm, đến giờ, cô rón rén bò dậy, lấy ra những hạt đậu mới khô mùa hè từ trong lu.
Cô hấp ba loại đậu đỏ vàng xanh, khi hạt đậu thấm đủ hơi nước rồi nứt ra, trông nó vừa trắng vừa mập mạp.
Cô bắt đầu nhào mì, khối bột mềm mịn màu trắng, được nhồi qua nhồi lại trên tay Diệp Thanh Thủy, bột mềm mại được kéo đến chín chín tám mốt lần.
Kéo nhào bột nhiều lần để phát huy hương thơm mức tối đa của lúa mì.
Loại bột này nhai sẽ thấy dai, nhưng càng nhai càng thơm.
Đây là tay nghề cô khổ luyện chăm chỉ trong ba mươi năm.
Không tới mười phút, Diệp Thanh Thủy đã nhào xong một ký mì vắt.