Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Em rất thông minh, anh muốn hỏi em, nếu có cơ hội tiếp tục học kiến thức văn hóa, em có muốn hay không?”
Nghe vậy, Diệp Thanh Thủy ậm ừ, cô tất nhiên biết mình thông minh. Sự thông minh của cô là một loại thông minh chết người, một lần không được thì làm hai lần, ba, bốn lần đến hàng trăm lần, kiên trì quyết tâm đến cùng.
Kiếp trước Tạ Đình Ngọc cũng đã từng đề cập với cô về việc học, nhưng anh với một giọng điệu có vẻ thờ ơ hỏi cô.
Để lấy lòng người mình thích, Diệp Thanh Thủy chắc chắn đã gật đầu. Trong những ngày Tạ Đình Ngọc dạy kèm học, trời đất u ám, trong khi lòng ngọt như uống nước đường, lại vừa nhồi nhét kiến thức, khổ cực mất mấy ngày.
Khi đó, Diệp Thanh Thủy mỗi ngày lúc tờ mờ năm giờ sáng phải dậy đọc thuộc quốc văn, buổi chiều làm việc của đại đội xong về nhà luyện tập toán học. Thỉnh thoảng, Tạ Đình Ngọc còn xen kẽ dạy cô về nhạc cụ, cô cũng giống như những cô gái mơ hồ rơi vào bể ái tình, mỗi ngày vui như mở cờ, luôn muốn anh ở lại, nhưng anh cuối cùng cùng rời đi như cũ.
Anh chắc không thích cô gây cản trở, quá ngốc nghếch khiến anh không chịu được, hồi đó anh không thể kiên nhẫn giúp cô “chỉ cho đi đúng đường”. Những học vấn anh dạy cô cũng là để đền bù cho việc ly hôn. Ngay cả khi anh rời đi, anh vẫn động viên cô học hành chăm chỉ thi vào đại học, nói với cô: “Một người phụ nữ có học vấn, sẽ có cuộc sống tự tại hơn.”
Diệp Thanh Thủy nhớ lại, lại nhìn người trước mặt, chỉ thấy rằng… nửa đầu cuộc đời kiếp trước cô thực sự rất đơn thuần. Yêu đương nhiệt thành, kết quả rất kinh khủng, vậy nên kiểu quan hệ này một lần là đủ rồi.
Tạ Đình Ngọc nhìn cô nhóc đang có ánh mắt trống rỗng nhìn anh.
Ánh mắt ấy, như thể đang nhìn người khác qua anh vậy.
Tạ Đình Ngọc ho nhẹ: “Nhìn anh làm gì em đồng ý thì gật đầu thôi.
Giáo viên lúc nào cũng sẵn có.
những thanh niên trí thức đó mặc dù nói năng khó nghe, nhưng rất thật.
Con người cần học thêm kiến thức văn hóa, để có thể thoát khỏi ràng buộc vốn có, theo đuổi ranh giới tư duy cao hơn.”
Anh vừa dứt lời, đã nghe thấy cô nhóc trả lời với giọng điệu nhẹ nhàng: “Được.”
Diệp Thanh Thủy đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Cô năm sau cũng muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Cô mặc dù sau này tự mình tích lũy từng chút một kiến thức, nhưng chưa từng nghiêm túc học đại học, rốt cuộc cũng có chút hối hận.
Tạ Đình Ngọc là giáo viên như một cái cớ để bao biện, cô là một học sinh tiểu học tự học thành tài, không thu hút sự chú ý.
Ở kiếp trước, Tạ Đình Ngọc là một học sinh tài năng với điểm số cao được nhận vào một trường đại học trọng điểm, anh là giáo viên, trình độ chắc chắn cao hơn hẳn các giáo viên trung học phổ thông của quận.
Tạ Đình Ngọc thấy cô có chí tiến thủ như vậy, nên anh lật giở cuốn sách cũ của mình.
Anh lật giở rất lâu, mới mở đến một cuốn sách về quốc văn, như số học, chính trị, địa lý, lịch sử, vật lý, hóa học nhữ tài liệu dạy học cần có cấp độ trung học cơ sơ, anh đều không có.
Nhưng Tạ Đình Ngọc đem theo sách quốc văn, cũng là việc khá đáng nể. Sở dĩ là vì cuối tuần, anh thường đến điểm thanh niên trí thức giúp các học viên lão tam giới* xóa nạn mù chữ, nhân tiện khai thông tư tưởng cho các em nhỏ của công xã. Anh mua cuốn sách này từ một hiệu sách trong thành phố.
(*) Học sinh tốt nghiệp phổ thông trung học những năm 1966, 1967, 1968
Tạ Đình Ngọc đưa cuốn sách cho Diệp Thanh Thủy, đôi mắt Diệp Thanh Thủy ngấn lệ, nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu.
“Em… em thực sự biết ơn anh.”
Hy vọng Tạ Đình Ngọc giúp đỡ sẽ thương tình!.