Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ánh mắt của Diệp Thanh Thủy quét tới quét lui tìm mồi, chỉ cần nó là thịt là được, đặt vào lưới có thể thu hút những con cua đến.
Cô lần mò rất lâu mới bắt được ba con ếch.
“Ôi mẹ ơi, con rắn…”
Diệp Thanh Thủy, người đang ngồi xổm bên hồ quăng lưới thì nghe thấy tiếng động, chần chừ một hồi.
Cô cầm đèn pin soi thử, cách bờ ruộng không xa có hai nam thanh niên trí thức, một trong số đó là Thẩm Vệ Dân, nam thanh niên trí thức kia thì tái mét mặt.
Anh ta nhìn thấy ánh sáng, thở hổn hển chạy đến.
Thẩm Vệ Dân vào nửa đêm nhìn thấy Diệp Thanh Thủy, cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng Diệp Thanh Thủy nhìn anh ta, anh ta bỗng nghiêm mặt trở lại.
Cô nhìn thấy một con rắn béo đang lượn lờ nhìn chằm chằm, lặng lẽ nhìn Thẩm Vệ Dân.
Thẩm Vệ Dân nói: “Chạy cái gì mà chạy, chạy nhỡ rắn đuổi theo thì cậu phải làm sao?”
Diệp Thanh Thủy mang theo đèn, không nhịn được cười: “Tôi giúp anh soi đèn, anh cứ chạy đi, con rắn nhìn thấy ánh sáng sẽ chóng mặt.
”
Thẩm Vệ Dân không mấy vui vẻ gì nhìn Diệp Thanh Thủy.
Nghe vậy, người thanh niên kia nhanh chóng chạy đến bên cạnh Diệp Thanh Thủy, thì thào nói: “Nửa bụng đói đêm đói, không ngủ được… nên…”
Anh ta lắp bắp còn chưa nói hết lời, bắt gặp ánh mắt sáng rực của Diệp Thanh Thủy.
Diệp Thanh Thủy nhìn con rắn bên cạnh chân của Thẩm Vệ Dân, chỉ cảm thấy bụng đột nhiên đói cồn cào.
Mười bảy, mười tám tuổi là độ tuổi ăn tuổi lớn, trong bụng chất béo không đủ, ăn hết một bữa lại muốn ăn bữa nữa, hơn nữa cô còn từ những năm không phải lo lắng cái ăn cái mặc xuyên không về, cá to thịt lớn ăn quen miệng rồi, nhìn về trước giải phóng, thực sự đói hoa cả mắt.
Con rắn này, trong mắt Diệp Thanh Thủy không khác gì mấy cân thịt.
Chân của người thanh niên mềm nhũn, miệng nói lắp bắp: “Anh Thẩm, anh! đừng nhúc nhích.
”
Anh ta vừa dứt lời, tay Diệp Thanh Thủy thành thạo, nhanh như chớp tóm đầu rắn, thân rắn, ra sức nắm chặt con rắn ba tấc.
“Đến giúp một tay nào.
” Diệp Thanh Thủy đưa con rắn cho Thẩm Vệ Dân, thì thầm.
Thẩm Vệ Dân do dự túm lấy con rắn, mặc dù mặt anh ta tái đi.
Cô lấy một con dao nhỏ, thành thạo giết rắn lột da.
Thẩm Vệ Dân và người thanh niên trẻ mới hoàn toàn yên tâm thở phào, sau lưng áo ướt đẫm mồ hôi.
Người người so với cô, Diệp Thanh Thủy cong môi coi thịt rắn là thứ rẻ tiền, nhưng rất không đúng lúc.
Cái nhìn của Thẩm Vệ Dân như sâu xa hơn: người phụ nữ này quả nhiên dũng mãnh.
Người thanh niên thì thầm: “Chúng ta… còn, còn ăn ếch không?”
Bụng anh ta kêu rồn rột, kêu lên.
Diệp Thanh Thủy mím mỗi nhịn cười, thanh niên trí thức đến từ thủ đô hoàn toàn không xa hoa như Tạ Đình Ngọc, đêm đến đói đến hoa mắt đi bắt ếch về ăn cũng không lạ.
Cô áng chừng con rắn nặng gần hai cân, quen với cái nhìn đó, Diệp Thanh Thủy hào phóng hỏi: “Có muốn ăn thịt rắn không?”
“Ngon quá ấy chứ.
”
Chàng thanh niên trẻ run cầm cập lắc đầu, nhưng cuối cùng cũng bị Thẩm Vệ Dân ấn cho gật đầu.
“Ăn!”
Trước khi Diệp Thanh Thủy rời đi cô xách lưới mà cô đặt trước đó, cua thích thịt, có thịt ếch thơm ngon làm mồi, khi cô nhấc tấm lưới lên nó nặng trĩu, bên trong có đến bảy tám con cua to.
Người thanh niên trẻ chân thành khen ngợi Diệp Thanh Thủy, lời nói trôi chảy: “Tôi không biết cô lợi hại như vậy, nhìn gầy gò ốm yếu, lại dám tay không bắt rắn to như thế.
”
“Tình thế cấp bách không thể sợ sệt, phải ra tay!”
“Sao mà cô luyện được sự dũng cảm đó? Tôi tuy là đàn ông con trai nhưng rất ngưỡng mộ.
”.