Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Thanh Thủy nhìn thấy cái áo sơ mi trắng anh mặc trên người, sạch sẽ đến mức quá đáng, loại áo sơ mi trắng này không khỏi gợi lên hồi ức đau khổ của Diệp Thanh Thủy.
Kiếp trước Tạ Đình Ngọc thường xuyên sai khiến bắt Diệp Thanh Thủy là phẳng quần áo cho anh, lúc đó trong nhà đương nhiên không có thứ đồ vật như bàn ủi, cô phải đổ nước sôi vào trong một cái ấm tráng men rồi đẩy cái ấm nóng bỏng tay đó ủi từng chút một.
Quần áo phải chỉnh tề, Tạ Đình Ngọc mới đi ra bên ngoài.
Dù sao bây giờ cũng chưa phải là thời đại mọi người đều ăn no mặc ấm, ở nông thôn có một số người nghèo đến nỗi ngay cả quần áo cũng không có mà mặc, đi ra ngoài lượn một vòng, cũng kiếm không ra được mấy người mặc quần áo có miếng vá ít hơn ba cái đâu.
Tạ Đình Ngọc có thể duy trì bộ dáng như vậy, đã là thể diện lớn nhất.
Thật không nhìn ra, anh khá kín đáo nhưng lại rất làm dáng.
Nhưng sống lại đời này anh cũng đừng hòng nghĩ sẽ bắt cô làm nô lệ một lần nữa.
Tạ Đình Ngọc phát hiện sự thay đổi của Diệp Thanh Thủy, không nhịn được hỏi: “Sao lại mang khẩu trang?”
Diệp Thanh Thủy sờ lên mặt của mình, ho khan, giọng điệu ngượng ngùng nói: “Em bị nổi rất nhiều nốt đậu, ban ngày không được gặp gió không được phơi nắng, sợ hù dọa người khác.”
Tạ Đình Ngọc thò tay muốn lấy cái khẩu trang che miệng của cô xuống, Diệp Thanh Thủy bị hành động đột ngột “tựa như quen thuộc” này của anh dọa cho sững sờ cả người.
“Gì vậy, táy máy tay chân như vậy không tốt lắm đâu…”
Cô nói lời chính nghĩa: “Em dù sao cũng là đại cô nương, không thể táy máy tay chân như vậy.”
Cái đầu đen nhánh của Diệp Thanh Thủy hơi nâng lên, trên khuôn mặt lớn chừng bàn tay chỉ lộ ra cái cằm thon gọn cùng một đôi mắt đen như mực.
Trong ánh mắt kia lộ ra vẻ nóng rực, mang theo một chút ánh nắng nồng đậm.
Khắp toàn thân từ trên xuống dưới, chỉ có đôi mắt này là đẹp nhất.
Tạ Đình Ngọc nghe xong suýt chút nữa bị sặc.
Tạ Đình Ngọc nghi ngờ nhìn Diệp Thanh Thủy, Diệp Thanh Thủy không phục trừng mắt liếc lại, trong đôi mắt sạch sẽ kia đã không còn nhìn thấy được tình cảm yêu mến nồng đậm lại cố chấp của ngày xưa, giống như sau đêm hôm đó tâm trở nên lạnh hơn, tình cảm đã biến mất không thấy.
Tâm tư người khác, sẽ thay đổi nhanh như vậy sao?
Ánh mắt Tạ Đình Ngọc hơi nheo lại, khoé mắt híp lại thành một đường hẹp dài, vẻ mặt cũng lạnh hơn một chút.
Hiểu rõ anh nên Diệp Thanh Thủy biết trong lòng anh đang rất mất hứng, người này mặc dù đối xử với người khác rất tốt, nhưng mà tính tình vẫn là thật sự không tốt đẹp gì.
Cô nhanh chóng xốc lại mười hai vạn phần tinh thần, cố gắng học bài.
Nói cho cùng nếu như đuổi người gia sư này chạy mất, Diệp Thanh Thủy biết đi đâu tìm được người thầy dạy không cần tiền khác đây.
Cô đọc sách vừa chậm rãi lại vừa nghiêm túc, mặc dù thỉnh thoảng mơ hồ bật ra giọng địa phương, cô sẽ dừng lại tự mình sửa chữa cho mình.
Tạ Đình Ngọc tiện tay lấy một phần văn tự cổ đi ra, vừa khó khăn vừa gian nan nói: “Em đọc cái này đi.”
Diệp Thanh Thủy khẽ “a” một tiếng, cô liếc mắt qua, đoạn văn bản Tạ Đình Ngọc chỉ ngày đó, đời trước cô đã trải qua, lúc này đây bảo cô đọc lại không có gì khó khăn.
Thẩm Vệ Dân sau khi tan tầm không bao lâu cũng chạy đến nhà họ Diệp, anh ta là đến tìm Tạ Đình Ngọc.
Anh ta hùng hùng hổ hổ tiến vào gian phòng của Tạ Đình Ngọc, anh ta nhìn thấy Tạ Đình Ngọc ngồi ở bên bàn, dù đang bận nhưng vẫn ung dung mà nhìn về phía chân tường, mà Diệp Thanh Thủy ở bên kia chân tường đang cầm sách đọc.
Anh ta bật cười lên tiếng: “Anh Ngọc, cô vợ nhỏ của anh bắt đầu có tiến bộ à?”
Anh ta mới vừa nói xong đã bị Tạ Đình Ngọc mắt lạnh liếc sang.
“Ồn ồn ào ào cái gì đó, cậu đi ra bên ngoài chờ đi.”
Tạ Đình Ngọc đuổi anh ta ra ngoài.
Trên thực tế những tiếng động ồn ào như vậy không có ảnh hưởng chút nào đến Diệp Thanh Thủy, cô mặc dù đang xem sách, nhưng thực ra là tụng thầm ở sau lưng: “Căn gác lửng xưa cũ.
Phòng chỉ vuông vuông, đủ chứa một người ở.”
Thẩm Vệ Dân mặt dày mày dạn tựa vào cạnh cửa, từ trong lòng móc ra một trái bắp đã lột vỏ ăn.
Đây là trong lúc làm việc anh ta tiện tay lột vỏ trước, hạt bắp ngọt ngào cắn vào giòn tan.
Anh ta cà lơ phất phơ nói ra: “Cô thế mà lại đi học, ghê gớm nha, thật làm cho tôi sợ hãi.”
“Á, anh Ngọc anh làm gì vậy…”
“Cốp” Thẩm Vệ Dân bị Tạ Đình Ngọc gõ một cái, anh ta không vui vẻ lắm.
“Bây giờ anh đối với cô ấy tốt như vậy, nói mấy câu cũng không cho nói rồi hả?”
Thẩm Vệ Dân dùng một loại giọng điệu tám chuyện, nói cho Tạ Đình Ngọc chuyện ban ngày nghe được.